Tôi đã thuê người trông giữ trẻ để tôi có thể tắm.
Bạn có biết điều đó khiến tôi cảm thấy thảm hại thế nào không? Và phải thừa nhận điều đó thì nực cười thế nào không? Tôi cảm thấy tức giận đến thế nào khi việc đi tắm được lại có giá đắt thế?
Nhưng bạn biết không? Tôi đã làm xong việc cần làm bởi tuần này quả thật là một tuần điên rồ trong nhà, bao gồm việc con ốm, chồng ở xa, các dự án công việc lớn và cả đống bi kịch khác trong cuộc sống.
Chuyện cần nói ở đây là mặc dù tôi chấp nhận rằng đây là cuộc sống hiện tại của tôi và tôi chấp nhận rằng tôi đã trở thành một người phải cần đến sự giúp đỡ để đi tắm thì điều đó vẫn không làm mọi chuyện dễ dàng hơn.
Thật buồn khi một người phụ nữ luôn luôn phải gắng hết sức để cho xã hội thấy rằng, các bà mẹ đồng thời có thể sở hữu sự nghiệp thành công, cuộc sống gia đình hạnh phúc và các mối quan hệ sâu sắc.
Bởi vậy nên có vẻ như việc phải trả tiền cho một ai đó để có thời gian tắm trong ngày hoàn toàn không bình thường chút nào.
Tuần này, tôi đã đi công tác hai ngày và tôi cảm thấy vô cùng hào hứng khi có thể dành hai ngày hoàn toàn cho mình (có thể ăn, uống cà phê, đi vệ sinh và ngủ bất cứ khi nào tôi muốn). Nhưng tôi cũng biết rằng “tự do” sẽ đi kèm với giá cả.
Và tôi chắc chắn rằng, khi quay về, tôi sẽ còn cảm thấy kiệt sức hơn cả khi bắt đầu chuyến đi và bị say xe, với đống giấy tờ từ trường học mà chồng tôi để lại cho tôi, thức ăn vương vãi bên ngoài tủ lạnh trống không, đồ giặt ủi tràn đống và các cuộc gọi nhỡ đầy lo lắng từ chồng tôi về chuyện tụi trẻ cần cái gì ở đâu.
Nó thật sự khiến tôi phải suy nghĩ, về việc tôi khao khát nhiều thế nào về việc tôi có thể nghỉ ngơi nhiều hơn và thôi nghĩ về chuyện tôi phải làm nhiều việc thế nào, bởi suy nghĩ mãi cũng chỉ khiến tôi cảm thấy áp lực hơn.
Và rõ ràng là chồng tôi cũng làm nhiều không kém. Anh ấy có thể không phải coi sóc việc nhà hay giặt giũ hay có sóng rađa trong đầu cứ kêu liên tục như tôi mỗi khi nhà sắp hết đồ dùng gì đó nhưng anh ấy làm rất nhiều chuyện cho gia đình chúng tôi mà tôi không bao giờ nghĩ đến như cắt cỏ, sửa chữa mọi thứ và nấu bữa tối.
Nhưng vì một lý do nào đó, vẫn có một sự khác biệt lớn giữa chúng tôi về cách nhìn cuộc sống và nhìn thế giới. Và cuối cùng thì tôi nghĩ rằng tôi đã biết lý do vì sao mà có sự khác biệt lớn ấy…
Đó là bởi vì là phụ nữ, mọi thứ chúng ta làm đều đi kèm với sự đánh đổi. Muốn có con? Hy sinh cơ thể mình. Không muốn có con? Chịu đựng những gì người khác nghĩ về bạn.
Muốn có sự nghiệp? Hy sinh tuổi trẻ hoặc còn có thể là gia đình. Muốn có thời gian rảnh? Hy sinh đống quần áo cần giặt ủi. Muốn quan hệ tình dục? Hy sinh 9 tháng hoặc chịu áp lực chọn lựa biện pháp tránh thai, ngay cả tình dục cũng là chuyện khiến phụ nữ phải đối phó.
Điều đáng nói là chính phụ nữ chúng ta lại là những người không thể cảm thấy thoải mái khi bỏ qua cho những vấn đề to nhỏ trong cuộc sống, trong khi đàn ông thì thật sự, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, có thể quay bước đi mà không mất một giây nghĩ ngợi.
Đối với phụ nữ, có vẻ như mọi thứ chúng ta làm đều đi kèm với một mức giá.
Có lẽ bởi vì rất nhiều người trong chúng ta biết rằng giá cao nhất phải trả trong đời đối với cơ thể chúng ta là gì hoặc có lẽ vì rất nhiều người phải trả một mức giá cao để có thể làm mẹ, nhưng dù thế nào thì làm phụ nữ và làm mẹ cũng thật khó khăn, khi hàng ngày liên tục phải đánh đổi mọi thứ.
Và tôi không nói rằng đó toàn là những chuyện xấu hay rằng phụ nữ cần phải cư xử như đàn ông hoặc làm bất kỳ điều gì đàn ông đã làm trong lịch sử để được bình đẳng hoặc tốt hơn thế.
Tôi chỉ đang nói rằng nó đã giúp tôi nhận ra rằng tôi không điên vì cảm thấy rằng cuộc đời làm phụ nữ, làm mẹ, làm nhân viên và làm vợ của tôi là thực hiện các cuộc trao đổi.
Có thể nó sẽ không mãi vậy và có thể chúng ta sẽ tìm ra cách tốt hơn, nhưng cho đến lúc đó, tôi sẽ vẫn tiếp tục sống bằng những cuộc trao đổi vậy.
Tác giả bài viết: Thảo Thanh
Nguồn tin: