Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại yêu đương mù quáng và cuồng loạn tới mức như vậy. Từ trước tới nay, tôi vốn được coi là người chỉn chu trong cuộc sống, từ công việc tới chuyện tình cảm. Tôi không dễ yêu một ai đó. Thậm chí với nhiều nhân viên dưới quyền tôi, họ còn nói tôi khó tính quá trong cách đánh giá, nhìn nhận con người. Ấy vậy mà chẳng hiểu vì sao, khi gặp anh ta, tôi lại si mê nhanh chóng đến như vậy.
Tôi vất bỏ hết sĩ diện, liêm sỉ và cả cái gọi là danh dự để chạy theo tình yêu. Đường đường là một trưởng phòng nhân sự của công ty nhưng tối ngày tôi cứ tơ tưởng tới cậu sinh viên đang năm cuối, còn vài tháng nữa mới ra trường. Ngày nào không nhìn thấy cậu ta, tôi cứ như kẻ phát điên. Nắm được điểm yếu này của tôi, anh ta cũng biết cách làm cho tôi thêm nhung nhớ.
Tôi vất bỏ hết sĩ diện, liêm sỉ và cả cái gọi là danh dự để chạy theo tình yêu. Đường đường là một trưởng phòng nhân sự của công ty nhưng tối ngày tôi cứ tơ tưởng tới cậu sinh viên đang năm cuối, còn vài tháng nữa mới ra trường. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi bắt đầu lén lút hẹn hò bên ngoài giờ làm việc. Tôi thích thú với cách mà cậu ta nói chuyện, tán tỉnh và chinh phục mình. Tôi không phải phụ nữ xấu, càng không phải phụ nữ kém cỏi, thế nhưng tôi hoàn toàn đánh mất mình khi ở bên chàng trai đó. Chỉ vài tháng sau khi quen biết, tôi trở thành người tình của “phi công trẻ” kém mình 4 tuổi.
Đợi 3 tháng sau khi anh ta ra trường, chúng tôi sống thử với nhau. Chính tôi là người đưa ra lời đề nghị này vì tôi sợ ở xa nhau, tôi sẽ không giữ được chàng trai này. Tất nhiên, cậu ta chẳng mất gì để từ chối. Đàn ông nghiễm nhiên có người phụ nữ đến sống cùng, yêu thương mình, chăm lo cho mình mọi thứ thì còn gì bằng.
Vì yêu, tôi sẵn sàng gồng mình lên gánh mọi thứ. Trước tiên là mọi chi phí, sinh hoạt cho cuộc sống của hai đứa đều là tôi đảm nhiệm bởi vì anh ta chưa có việc. Chưa kể, tôi cũng phải chạy đôn chạy đáo, nhờ những người quen biết để kiếm cho bạn trai mình một công việc. Nhưng điều tồi tệ nhất là, lúc nào bạn trai tôi cũng bảo, để bố mẹ anh chấp nhận em, có lẽ phải lấy lòng một chút. Tôi hiểu thân phận mình là “gái già” nên lại phải dùng tiền để mua quà cáp, mong lấy được thiện cảm từ phía bố mẹ chồng tương lai.
Vì yêu, tôi sẵn sàng gồng mình lên gánh mọi thứ. Trước tiên là mọi chi phí, sinh hoạt cho cuộc sống của hai đứa đều là tôi đảm nhiệm bởi vì anh ta chưa có việc (Ảnh minh họa)
Sống cùng nhau nửa năm trời, từ niềm hạnh phúc yêu đương, tôi bắt đầu khánh kiệt dần. Tôi quá vất vả làm việc để lo cho hai người, trong khi đó, bạn trai tôi đang tuổi phơi phới nên cứ ngày càng đẹp ra. Lần đầu tiên tôi cảm nhận thấy sự khác biệt tuổi tác hiện ra qua vẻ ngoài của hai đứa. Tôi hoang mang và lo sợ thực sự. Giữa cái lúc tôi muốn dừng lại thì biết mình có bầu. Đàn bà, có thể từ bỏ mọi thứ thuộc về bản thân mình nhưng vì con có thể dám làm tất cả. Vậy là tôi im lặng và chấp nhận, tôi sẵn sàng trở thành “cái mỏ” cho bạn trai “đào”.
Anh ta chưa thể cưới tôi ngay vì vừa mới xin đi làm, chưa thể lập gia đình, sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp. Anh còn trẻ, muốn phấn đấu. Vậy là tôi chấp nhận. Tôi sẽ sinh con xong, đợi anh ổn định rồi mới làm đám cưới.
Giờ đây, tôi và anh ta sống cùng một nhà với nhau và tôi vẫn phải là người cáng đáng tất cả. Tôi thấy thương cho cái thân mình khi dại dột lao vào tình yêu một cách mù quáng để bây giờ hối hận cũng đã muộn màng.
Tác giả bài viết: Huyền Linh