Cuộc sống

Tưởng nhân tình chỉ dọa, tôi bỏ mặc về thăm vợ, ai ngờ cô tự tử thật

Tôi đã nói chờ lúc thích hợp sẽ làm đám cưới, Vân cũng đã đồng ý như vậy. Thế mà khi tôi về thăm vợ, cô lại giận dỗi tự tử.

Tôi lấy vợ từ 7 năm trước. Khi con trai được 1 tuổi thì tôi đi xuất khẩu lao động ở Đài Loan mong kiếm tiền đổi đời cho cả gia đình. Công việc vất vả khủng khiếp, mỗi ngày tôi chỉ được ngủ chừng 2-3 tiếng, nhưng bù lại, số tiền kiếm được cũng không nhỏ. Sau 4 năm, tôi trở về cùng 750 triệu. Số tiền này, tôi tính một phần để xây nhà, một phần để kinh doanh, cứ từ từ rồi cuộc sống sẽ ổn.


Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, mấy năm tôi ở nước ngoài làm lụng thì ở nhà, vợ tôi cờ bạc, lô đề, lại thêm cả trai gái. 750 triệu mang về thì phải trả nợ cho vợ mất 250 triệu. Tuy nhiên, tôi vẫn tha thứ, động viên vợ cùng làm lại. Cô hứa lên hứa xuống sẽ không phạm sai lầm cũ. Thế mà chỉ 6 tháng sau, lại có đám côn đồ hùng hổ kéo đến nhà tôi, đòi 158 triệu đồng. Chưa làm được việc gì mà số tiền tích góp bao nhiêu năm đã hết hơn một nửa, tôi rất chán nản nhưng vợ xin lỗi thì lại mềm lòng.

Rồi cô ấy cũng tu tỉnh thật nhưng lại dính vào chuyện trai gái. Tôi đã tha lỗi đến 3 lần mà vợ vẫn “ngựa quen đường cũ”. Bất lực, tôi muốn ly hôn nhưng thương con trai nên tự nhủ đợi cháu lớn thêm chút nữa, đã hiểu chuyện thì sẽ chia tay.

Quãng thời gian này, tôi gặp Vân. Cô là công nhân may, nhan sắc bình thường, được cái hiền lành, chăm chỉ. Chúng tôi yêu nhau, tôi cũng nói rõ cho Vân biết mình đã có vợ con nhưng tình cảm đã hết, giờ chỉ ở với nhau vì đứa con.

Vân đồng ý chờ, có điều, cô có tính ghen rất khiếp. Vì con trai nên tôi về nhà thường xuyên nhưng Vân không muốn vì sợ tôi nói chuyện với vợ rồi “lại nảy sinh tình cảm”. Để cô yên tâm, tôi đưa Vân đi cùng. Đây cũng là cách giúp Vân làm quen dần với con trai tôi, sau này nếu tôi nuôi con thì hai cô cháu sẽ đỡ bỡ ngỡ.

Nhưng Vân vẫn chưa hài lòng, tôi cũng không biết giải quyết ra sau. Hai tháng trước, con trai tôi bị viêm phổi phải nhập viện. Hai vợ chồng tôi thay nhau chăm con rồi khi con được về nhà, tôi vẫn ở lại đây để trông cháu.

Vợ chồng tôi đã nói chuyện rất nhiều. Vợ đã tu tỉnh, đi làm thuê tại một quán ăn trong chợ. Cô biết rõ tôi đang yêu Vân nhưng vẫn ngỏ ý muốn vợ chồng tái hợp, để con có mẹ có cha. Thú thật, lúc này lòng tôi cũng rung động. Vì thế, cả ngày hôm sau Vân gọi, nhắn, tôi không trả lời.

Vì thế, cô đã tìm đến tận nơi. Nói thêm về mối quan hệ giữa tôi và Vân, để đến với tôi, Vân đã chấp nhận chuyện bị bố mẹ từ mặt, bạn bè dè bỉu. Điều đó đồng nghĩa với việc, Vân chỉ có tôi là chỗ dựa, là người thân duy nhất. Thế nên, tôi không thể thẳng thừng cứ thế mà chia tay được.


Suy đi nghĩ lại, tôi chọn cả hai, hôm ở nhà này, hôm ở nhà kia, vợ tôi chấp nhận còn Vân thì không. Tôi bảo: “Nếu không được thì em cứ đi tìm hạnh phúc mới, anh không giữ”. Đương nhiên Vân không đồng ý. Tôi biết mình có lỗi nặng song không biết phải xử trí ra sao. Chúng tôi cãi nhau suốt ngày, Vân khóc, chửi bới tôi không ra gì.

Ngày 17/7, đáng ra theo lịch, tôi sẽ ở cùng Vân nhưng hôm đó là giỗ mẹ vợ, tôi đã nói lý do để về nhà nhưng Vân không đồng ý. Cô nói, tôi mà đi cô sẽ chết cho tôi xem. Lúc này, tôi thấy rất mệt vì Vân đã dọa chết không biết bao nhiêu lần.

Mặc cho Vân đầm đìa nước mắt đứng ở hiên nhà, tôi vẫn dắt xe đi. Trước khi nổ máy, tôi ngoái lại nói: “Anh đi chút rồi về”, dừng lại chừng 1 phút, tôi nói thêm: “Sang năm mình sẽ cưới nhé”. Thực lòng câu đó chỉ để an ủi Vân chứ tôi chưa tính đến. Tôi nghĩ nó sẽ giúp tinh thần Vân phấn chấn, vui vẻ hơn.

Ai mà ngờ được, Vân lại tự tử thật. Chiều tối hôm đó, khi đang ngồi chơi với con trai, tôi nhận được điện thoại từ số máy lạ, báo có người con gái tự tử tên Vân. “Cổ tay cô ấy buộc túi nilon, trong đấy có chứng minh thư và tờ giấy ghi số điện thoại và lời nhắn bảo gọi giúp cho anh”, người lạ nói.

Nghe đến đấy, người tôi lạnh toát. Vợ lay mãi tôi mới tỉnh ra, lắp bắp nói Vân tự tử rồi nhờ vợ chở đi. Lúc tôi đến, người ta đang đám đen đám đỏ xung quanh thi thể đắp chiếu.

Quá sợ nên tôi không dám vào xem. Vợ tôi đi tới lật chiếu, xác nhận đó chính là Vân. Trời ơi! Sao lại có thể tự tử dễ dàng như vậy? Tôi có đẩy cô đến đường cùng đâu? Tôi đã hứa cưới rồi cơ mà? Dù không phải là câu nói thật lòng nhưng chỉ tôi mới biết vậy thôi chứ. Sao không chờ đợi chút nữa mà lại tìm đến cái chết. Tôi vừa thương, vừa giận, vừa sợ.

Bố mẹ Vân không nhận xác con nên tôi đứng ra mai táng và chôn cất cô. Trong nhà, tôi cũng đặt ảnh thờ Vân. Sự việc này có lỗi của tôi nhưng cũng có lỗi của Vân. Vân quá dại dột. Từ khi xảy ra sự việc, tới giờ tôi vẫn bị mất ngủ, chưa ngày nào được một giấc sâu. Từng ngày, từng đêm, tôi đang sám hối cho tội lỗi của mình, vì thế, đừng ai chửi bới tôi vì tôi biết, đời này không thiếu gì đàn ông giống tôi nhưng chưa chắc đã biết sám hối như tôi...

Tác giả bài viết: Trần Mạnh N. (Nha Trang)

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP