Cuộc sống

Tưởng là đã cắt đứt chuyện cũ nhưng ngày anh cưới vợ, chị lại ôm con quay về

Hóa ra, trước khi cưới tôi, anh đã có quan hệ với chị ấy nhưng không được mẹ đồng ý. Dù bị cấm đoán nhưng hai người vẫn lén có con với nhau. Họ sống chung được một năm thì chị ấy ôm con theo người khác.

Ngồi bên mẹ, tôi khóc ngon lành như một đứa trẻ. Bao uất ức, tủi hờn cứ thế tuôn ra. Tôi nghẹn ngào kể với mẹ những bí mật lâu nay mình giấu kín. Dẫu biết nói ra chỉ tạo thêm gánh nặng lo âu cho mẹ, nhưng lúc đó tôi chẳng còn biết phải làm gì, bởi tôi đang rất cần sự an ủi và chia sẻ của người phụ nữ mà mình luôn tin yêu, hơn là tìm cách giải quyết.

Mẹ nghe xong chỉ lắc đầu, thở dài. Một lát sau, chừng như đợi tôi bình tâm lại, mẹ hỏi nhỏ, giọng cũng nghẹn ngào: “Vậy là thằng Đăng đã có con riêng?”. Câu hỏi như xát muối vào vết thương của tôi: “Không chỉ có con mà thằng nhỏ đã chín tuổi. Nghĩa là trước khi cưới con, ảnh đã có nó nhưng không nói”. Tôi khóc tức tưởi.

Bảy năm trước, tôi và anh quen nhau qua lời giới thiệu của hai bà mẹ. Ngay lần gặp đầu tiên, tôi đã có cảm giác yêu mến vì nhìn anh đầy vẻ phong trần nhưng hóa ra lại rất hiền lành. Được mẹ bảo đảm nhân cách và gia thế của anh nên tôi càng tin tưởng, yên tâm tính chuyện lâu dài. Sau năm tháng tìm hiểu, được sự vun vén của hai gia đình, chúng tôi chính thức đến với nhau. Phải nhanh chóng như thế vì chúng tôi đều đã quá tuổi ba lăm.



Kết hôn rồi, tôi càng nhận ra mình rất may mắn vì những cảm nhận ban đầu về anh là chính xác. Anh hiền lành, siêng năng và rất quan tâm đến tôi. Sẽ hạnh phúc hơn nếu có thêm đứa con cho vui cửa vui nhà, lại ở cái tuổi không còn trẻ nữa, nên chúng tôi quyết định có con ngay. Nhưng, càng hy vọng thì càng mòn mỏi. Sau ba năm “buông tự do”, tôi và anh đành phải đến bệnh viện để tìm nguyên nhân. Đáng mừng là cả hai đều bình thường, có thể do quá nôn nóng nên bị ảnh hưởng tâm lý.

doi tra 291233961


Một năm trước, vì cần vốn kinh doanh với bạn, tôi mới phát hiện số vàng cưới và khoản tiền tiết kiệm bấy lâu đã không cánh mà bay. Hỏi anh, anh trả lời cụt ngủn: “Nhập đồ điện tử về bán bị thua lỗ”. Tôi giận dỗi thì anh bỏ nhà đi suốt hai tháng không liên lạc. Tôi khóc lóc với mẹ chồng, bà an ủi và hứa sẽ khuyên anh biết sai mà quay về với vợ. Rồi anh cũng về, vẻ hối lỗi, hứa sẽ không bao giờ dối gạt tôi việc gì nữa. Anh sẽ gắng làm việc để bù lại khoản tiền đã mất.

Thấy chồng bơ phờ, gầy rộc chỉ sau một thời gian ngắn, tôi xót xa chứ không còn giận hờn. Thôi thì tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, tình nghĩa mới là thứ quý giá nhất trong đời. Có lẽ tôi vẫn sẽ khờ khạo như thế đến hết đời nếu không có một hôm tôi bỗng nổi hứng mua yến làm quà cho mẹ chồng. Lúc vừa bước vào nhà chồng, tôi thấy một phụ nữ đang ngồi nói chuyện với bà, có vẻ khép nép, kính sợ. Tôi nghĩ chắc là họ hàng ở quê lên chơi nên gật đầu cười chào. Mẹ chồng vừa thấy tôi thì giật mình, chạy ra đón. Đúng là chuyện lạ vì chưa bao giờ bà có hành động như thế.

Tôi đang ngơ ngác thì chợt một thằng bé chạy đến ôm chân mẹ chồng tôi, nhõng nhẽo: “Nội ơi, dẫn con đi mua đồ chơi đi. Nãy nội hứa rồi đó”. Tôi tròn mắt ngạc nhiên, hết nhìn bà đến nhìn người phụ nữ kia. Hóa ra, trước khi cưới tôi, anh đã có quan hệ với chị ấy nhưng không được mẹ đồng ý. Dù bị cấm đoán nhưng hai người vẫn lén có con với nhau. Họ chỉ sống chung được một năm thì chị ấy ôm con theo người khác.

Tưởng là đã cắt đứt chuyện cũ nhưng ngày anh cưới vợ, chị lại ôm con quay về. Mẹ chồng tôi im lặng che giấu cho con trai, chấp nhận chu cấp đều đặn cho hai mẹ con họ. Năm ngoái, chị ấy quyết định giao con lại cho anh, đổi lấy một số tiền để làm lại từ đầu. Xâu chuỗi các sự kiện, tôi dần hiểu ra...

Mẹ tôi lại hỏi: “Giờ con tính sao? Nếu mẹ biết thằng Đăng như thế thì chẳng đời nào giới thiệu con cho nó. Mẹ cũng không ngờ bà Hạnh là bạn thân của mẹ mà lại giấu chuyện động trời như vậy”. Tôi thút thít: “Chuyện qua rồi, lỗi không phải của mẹ”. Thật lòng tôi không trách mẹ mình, cũng không trách mẹ chồng. Mà biết phải trách ai đây khi ngay từ đầu, mọi chuyện đã là gian dối.

Nhìn mẹ ủ rũ sau khi biết chuyện, tôi chẳng còn biết phải nói thêm điều gì. Dù yêu chồng đến thế nào thì tôi cũng vẫn là đàn bà, sao tránh khỏi ghen tuông, ích kỷ. Tôi không thể bao dung cho qua mọi chuyện. Còn nếu chia tay anh, tôi lại không muốn. Cứ ngỡ hôn nhân của tôi là một bản tình ca đẹp, những lời yêu thương là xuất phát từ đáy lòng, đâu ngờ tất cả chẳng khác gì một vở kịch được diễn quá xuất sắc.

Tác giả bài viết: Minh Thùy

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP