Cuộc sống

Tưởng ế không ai ngó, nhắm mắt lấy chồng và cuộc hôn nhân bất ngờ...

Thật ra, khi quyết định lấy chồng ở tuổi 32 cũng là lúc tôi ‘nhắm mắt đưa chân’ vì sợ tuổi tác không còn trẻ sẽ càng ngày càng khó.

Đời người phụ nữ, nếu đã xác định không lấy chồng thì thôi, còn như tôi, vẫn luôn mong muốn mình có được một mái ấm gia đình, một người đàn ông mà mình yêu thương, cũng yêu thương mình. Nhưng càng ngày tuổi xuân càng trôi đi. Không phải quá xấu nhưng tôi cũng là một người phụ nữ không có gì nổi bật. Tôi luôn tự ti vào bản thân vì xung quanh mình có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp. Vậy nên, mỗi ngày trôi qua tôi sống khép mình, không chấp nhận mối quan hệ mơ hồ. Tôi đã gật đầu một mối quan hệ được mai mối.

Người bà con của tôi giới thiệu cho một anh, đó là người chạy xe ôm ở xã bên. Nghĩ cũng tội, mình cũng không phải đến nỗi nào lại lấy một anh làm nghề chạy xe ôm. Đúng là ban đầu tôi rất băn khoăn nhưng vì người ấy cũng chân tình, lại cũng biết cách quan tâm tôi nên tôi cuối cùng cũng nhắm mắt đưa chân lấy chồng mà không hề có tình yêu. Thôi thì, lấy ai cũng là duyên phận của đời mình. Tôi đã 32 tuổi, còn trẻ trung gì nữa. Tôi không coi thường công việc của anh ấy mà chỉ sợ, công việc ấy chẳng ổn định, lương không có, chỉ là thu nhập trong ngày được đồng nào hay đồng ấy.

Tôi lấy anh, nhiều người lo lắng, vì thật ra, con gái lấy chồng muộn cũng mệt mỏi lắm, và lại lấy một người không có tương lai thì quả thật là quá liều lĩnh. Công việc của tôi cũng khá ổn, thu nhập các thứ cũng thuộc vào hàng được.

Tôi lấy anh, nhiều người lo lắng, vì thật ra, con gái lấy chồng muộn cũng mệt mỏi lắm, và lại lấy một người không có tương lai thì quả thật là quá liều lĩnh. (Ảnh minh họa)


Lấy nhau về, tôi được chồng chiều chuộng như cưng chiều công chúa. Thật sự, lâu dần, tôi cảm nhận được sự may mắn của mình. Anh đi chạy xe hàng ngày, tối về nhà lại đi chợ, mua thức ăn ở chợ. Anh luôn tục hỏi vợ thích ăn gì. Tôi thích gì thì anh chiều theo ý và lại vào bếp nấu nướng. Nhìn thấy anh vào bếp, rồi nhanh nhẹn chuẩn bị mọi thứ cho vợ, tôi cảm thấy mình thật may mắn vì có được sự yêu thương này. Không yêu anh khi lấy nhưng dần, tôi cảm nhận được trong trái tim mình bắt đầu có anh…

Anh chỉ làm nghề chạy xe ôm nhưng chưa một lần ca thán hay than vãn vì công việc của mình. Lúc nào về nhà cũng mang bộ mặt vui vẻ, cởi mở. Anh thường kể với tôi một ngày anh chở bao nhiêu khách, gặp những khách hàng như thế nào để tôi thấy vui vẻ. Anh kể về việc anh không lấy tiền của một cụ ông đưa cho anh khi thấy ông ấy già và yếu. Rồi anh kể chuyện, có bà cứ ngồi sán vào anh lúc anh chở xe, anh sợ quá, vừa đi vừa run. Rồi bà ta cho anh thêm mấy trăm nghìn, anh không dám nhận, chỉ nhận đúng số tiền rồi đi…

Chuyện anh kể hôm nào cũng vui như tết. Xem ra, đó thực sự là niềm vui của anh chứ không bao giờ anh mặc cảm về bản thân mình. Điều khiến tôi trân trọng ở chồng chính là việc, dù công việc của anh thua kém vợ nhưng anh không bao giờ cảm thấy mệt mỏi, chán nản. Lúc nào anh cũng pha trò cho tôi. Cảm thấy một người như anh đáng trân quý hơn rất nhiều những người lúc nào cũng chỉ biết ca thán, rồi than thân trách phận. Cuộc sống của anh thật ý nghĩa vô cùng. Anh đã khiến tôi trở nên vui vẻ, hạnh phúc khi ở bên chồng. Cuộc sống của tôi cũng bao dung, nghĩ thoáng hơn và bớt tiêu cực hơn từ ngày được là vợ của anh.

Chuyện anh kể hôm nào cũng vui như tết. Xem ra, đó thực sự là niềm vui của anh chứ không bao giờ anh mặc cảm về bản thân mình. (Ảnh minh họa)

Thấy thương chồng và cảm phục ý chí của chồng, cũng cảm ơn anh vì chưa bao giờ anh khiến tôi có cảm giác lo lắng về gia đình, tôi đã cố gắng động viên anh thay đổi. Chúng tôi tích cóp tiền, vay mượn thêm để hùn vốn mở cửa hàng kinh doanh đồ tạp hóa. Ban đầu chỉ là cửa hàng nhỏ, dần chúng tôi mở rộng thị trường và đã có một siêu thị nhỏ. Giờ, tôi đi làm, còn chồng ở nhà trông nom siêu thị, bỏ công việc lái xe ôm.

Cuộc sống của chúng tôi khá ổn, chồng thay tôi làm việc nhà, chăm vợ con, chưa một lần anh càu nhàu hay bỏ quên thực đơn vợ thích hàng ngày. Tối về, tôi chỉ việc thay đồ và có cơm ăn, chồng sẽ làm giúp tôi mọi việc, vì anh thường về nhà sớm để chuẩn bị cơm nước vì chúng tôi đã thuê cả nhân viên bán hàng. Nói chung, siêu thị nhỏ của chúng tôi thu nhập khá tốt. Có lúc anh kể tiếc nghề xe ôm một cách đầy cảm xúc và tôi hiểu, đó là công việc anh luôn cảm thấy tự hào chứ chưa bao giờ nghĩ, mình chỉ làm cho có. Tôi hiểu hơn ai hết chồng tôi là một người đàn ông tốt, quan tâm, yêu thương vợ con và chân tình như thế nào…

Cuộc sống của tôi bây giờ vô cùng hạnh phúc, nhàn hạ và vui vẻ. Đi làm về là có chồng giúp mọi việc, có nhiều thời gian nghỉ ngơi, bên chồng con. Chúng tôi đã có một cậu con trai nhỏ 2 tuổi. Nhìn chung, cuộc sống với tôi như thế là quá viên mãn, tôi không dám đòi hỏi gì hơn. Hai vợ chồng cùng nhau chung sức làm ăn để lo cho con cái sau này mà thôi…

Tôi đã quá lứa nhỡ thì, nghĩ mình ế và cuối cùng nhắm mắt đưa chân lấy một anh xe ôm nhưng thật không ngờ, tôi lại lấy được một người chồng tốt. Tôi cảm ơn anh đã cho tôi niềm tin, tình yêu và sức mạnh để sống một cách có ý nghĩa hơn. Tôi biết, anh đã hi sinh nhiều vì tôi và tôi luôn trân trọng điều đó. Cứ ngỡ, đó là một cuộc hôn nhân qua mai mối, sẽ không hạnh phúc, vậy mà, tôi lại có được mái ấm của riêng mình, một gia đình mà tôi đã từng mơ ước trước đây. Lấy chồng muộn như tôi đâu phải là không còn hi vọng, đâu phải là không may mắn. Các bạn thử nghĩ xem? Đời người phụ nữ có phải là do số phận? Tôi đã tưởng mình sẽ không bao giờ yêu chồng, sẽ không thể có được tình yêu thương khi chấp nhận lấy người đàn ông không yêu, không có công việc ổn định. Còn giờ thì sao? Tiền bạc có thật sự quan trọng hơn tình yêu thương mà vợ chồng dành cho nhau, sự quan tâm và vui vẻ anh dành cho tôi trong suốt thời gian qua? Tôi trân trọng điều đó và luôn biết ơn chồng… biết ơn cuộc đời này vì đã cho tôi có cơ hội được làm vợ của anh và làm mẹ của con anh… Chỉ hi vọng cuộc sống mãi về sau cũng yên bình!

Tác giả bài viết: Bạch Dương

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP