Cuộc sống

Trả thông gia 100 triệu tiền “đền bù”, tôi xin “chuộc” con gái thành công

Những sai lầm của con gái, tôi đều bỏ qua hết. Tôi chỉ mong nó về với tôi, sống một cuộc sống cho ra con người.

Tôi lấy vợ khi đã ngoài ba mươi tuổi. Vợ tôi là con nhà giàu, kém tôi 10 tuổi. Khi ấy, tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, lương hàng tháng chắt chiu cũng chỉ đủ tiêu dùng chứ không dư thừa được đồng nào. Thế nhưng, ba má cô lại không hề phản đối chuyện kết hôn của chúng tôi. Ba vợ nói tôi là người có đạo đức, sẽ giúp con gái ông được hạnh phúc. “Nhà tôi không thiếu tiền nên không cần con rể giàu”, ba vợ nói.


Sau đám cưới, tôi về nhà vợ ở rể. Ba má vợ rất tốt với tôi. Tuyệt nhiên không có chuyện tôi bị coi khinh hoặc mỉa mai vì thân làm thằng đàn ông mà phải về nhà vợ để ở nhờ. Sau cưới hai năm thì vợ tôi mang bầu. Cô sinh cho tôi một bé gái rồi mất vì băng huyết. Vì cú sốc tinh thần quá lớn nên ba má vợ lần lượt mất sau đó không lâu. Cuối cùng chỉ còn lại tôi và con gái. Những tài sản trong gia đình được chia đều, tôi và con gái chuyển ra sống ở một biệt thư ven đô. Tôi xin chuyển công tác về gần nhà để tiện đi làm và tiện chăm con.

Tôi thuê một căn nhà nhỏ đủ để hai ba con sống còn biệt thự kia tôi cho thuê để có thêm một khoản vì đồng lương của tôi tính ra cũng chỉ đủ cho tôi chi tiêu tằn tiện.

Con gái tôi tên An mà từ lúc sinh ra đã gặp nhiều nỗi buồn. Cháu quấn ba nhưng tôi thì lại xa cách con vì mãi vẫn không gạt bỏ được suy nghĩ chính An đã khiến vợ tôi mất. Bởi vậy, dù trong lòng rất thương con nhưng tôi hiếm khi trò chuyện với An. Khi cháu đi học đại học, mỗi tháng tôi chỉ gọi một lần, thông báo đã gửi tiền.


Đến giữa năm thứ tư, An dẫn về nhà một cậu thanh niên và giới thiệu đó là bạn trai của con bé rồi nó nằng nặc đòi cưới. Tôi không đồng ý. Thứ nhất là bởi An vẫn chưa ổn định, việc học chưa xong không thể để chuyện chồng con xem vào. Thứ hai là tôi hoàn toàn không có cảm tình với cậu thanh niên kia. Vừa nhìn tôi đã biết cậu là kẻ trăng hoa. Nhưng con bé không đồng ý, nhất quyết đòi cưới mặc cho tôi nói sẽ từ mặt.

Lấy chồng xong, An nghỉ học và theo chồng về Cần Thơ. Ba con tôi không liên lạc với nhau từ đó. Con bé cũng chưa từng gọi điện hay gặp tôi để xin lỗi. Dù nói là từ con nhưng hàng tháng, tôi vẫn xuống Cần Thơ một lần để tận mắt nhìn thấy con gái xem con sinh sống ra sao.

Đúng như những gì tôi đã nghĩ, gia đình của con gặp trục trặc bởi chồng con quen thói gái gú. Ba má chồng lại bênh con trai, chì chiết con dâu không làm ra tiền, chỉ biết ăn bám vào nhà chồng. Tôi lân la làm quen với bà hàng nước cạnh nhà chồng của con, rồi bắt chuyện, hỏi chuyện. Nghe bà kể, con gái tôi muốn xin về nhà thăm ba cũng không được nhà chồng đồng ý. Tôi gọi điện đến nói muốn gặp con gái cũng sẽ nhận được những lời từ chối với đủ mọi lí do. Tôi không hiểu vì sao họ phải làm như vậy. Bao nhiêu tức giận của tôi trước đây đối với con gái đều không còn nữa. Tôi quyết đến xin con gái mình về. Thế nhưng con bé An khăng khăng không về với tôi.

Khi tôi đến nhà thông gia, không một ai ra tiếp. Đến con gái tôi cũng không dám ngồi nói chuyện với tôi. Nó chỉ dám len lén đưa mắt nhìn ba rồi ra hiệu ý nói tôi về đi. Đến lúc tôi đi ra khỏi nhà, con bé mới vội vàng đi theo nói được vài câu rồi lại quay vào.

Mặc kệ thái độ của thông gia, tôi thuê một phòng trọ nhỏ giá rẻ ở gần đó rồi ngày nào cũng đến, đề nghị được nói chuyện. Tôi nhất định phải đưa được con gái mình về. Cuối cùng, thông gia đồng ý với điều kiện tôi phải đưa cho họ 100 triệu gọi là tiền bồi thường danh dự cho con trai họ. Tôi không có số tiền lớn như thế, vay mượn họ hàng khắp nơi tôi cũng mới chỉ có được ba mươi triệu. Nhà vợ tôi từ lâu đã không còn qua lại với ba con tôi. Thương con, tôi quyết cầm cố ngôi nhà trước đó hai ba con vẫn sống có đủ tiền “chuộc” con. Tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là đưa An ra khỏi đó rồi sau đó mới tính chuyện ba con tôi sẽ ở đâu và làm gì để sống...

Tác giả bài viết: Trần Huy Kiên (TP. Hồ Chí Minh)

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP