Cuộc sống

Tôi từ osin lên làm mợ chủ nhưng cuộc đời càng tăm tối hơn

Trước kia chỉ làm giúp việc nhà cửa, giờ kết hôn rồi phải kiêm luôn việc giường chiếu của chồng.

Tôi đã bước vào địa ngục trần gian này 10 năm rồi. 10 năm là con số quá đủ cho sự chịu đựng và lòng bao dung của tôi. Từ ngày mai tôi sẽ sống vì tôi, sống vì con tôi. Tôi sẽ không còn phải nhìn mặt ai dò xét nữa, sẽ không phải sống theo ánh mắt của người khác nữa. Tôi đang trông chờ từng phút giây để trời mau sáng.

Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ tôi đã quen với cuộc sống không cha mẹ. Tôi lớn lên nhờ sự đùm bọc của bà ngoại, hàng xóm láng giềng, tất cả mọi người đã nuôi tôi khôn lớn nên ngày hôm nay. Tôi còn nhớ ngày về quê báo cưới, ai cũng khóc vì mừng cho tôi, ai cũng bịn rịn mà ôm lấy tôi chúc mừng vì được gả vào gia đình giàu có. Còn ngày mai khi tôi mang con trở về, có lẽ họ cũng sẽ khóc nhưng khóc vì tại sao cuộc đời tôi khổ thế.

Dù sinh ra trong gia đình nghèo khổ nhưng tôi có ngoại hình khá ưa nhìn, nhiều anh trong làng nhìn thấy tôi đều tán tỉnh nhưng còn nhỏ nên tôi không bận tâm, tôi muốn đi học đại học. Nhưng tất cả chấm dứt khi năm 17 tuổi bà tôi đột quỵ qua đời. Tôi còn nhớ ngày ấy trời mưa tầm tã, tôi đội mưa tiễn bà mà khóc ngất. Bà là người tôi thương nhất bây giờ cũng đã ra đi. Khi chẳng còn tiền, tôi khăn gói lên thành phố tìm việc bởi hàng xóm tốt đến mấy nhưng khu nhà tôi cũng toàn người nghèo cả, họ giúp được dăm bữa nửa tháng chứ không thể nuôi tôi ăn học.

Trước kia chỉ làm giúp việc nhà cửa, giờ kết hôn rồi phải kiêm luôn việc giường chiếu của chồng. (Ảnh minh họa)


Được một cô hàng xóm giúp đỡ, tôi lên thành phố vào làm osin ở một gia đình có của. Con trai của họ là một người kênh kiệu, có gì không ưng thì anh ta đá thúng đụng nia. Còn ông bà chủ cũng không vừa, họ làm nghề cho vay nặng lãi nên nói ra câu nào là sắt xói câu đó. Chỉ cần tôi làm gì không ưng ý thì cả ngày đó sẽ chẳng có cơm mà ăn.

Hôm ấy tôi đang ngủ trong nhà kho thì nghe tiếng đập cửa. Tôi nghe giọng cậu chủ nên mở cửa thì anh ta choàng lấy tôi và cướp đi đời con gái của tôi. Ngày ấy còn non nớt, lại sợ mất việc nên không dám chống cự. Cho đến khi tôi có biểu hiện nghén thì bà chủ phát điên lên vì nghĩ là con của ông chủ. Hỏi ra thì tôi nói là con của con trai bà. Lúc đó bà nghĩ tôi hiền lành ngoan ngoãn lại chẳng có gì sau này dễ sai bảo nên cho tôi kết hôn với con trai bà.

Ngày cưới tôi chẳng quen ai trong dàn khách mời, cũng chẳng rước dâu đón dâu gì cả. Họ còn chẳng cần biết đến quê tôi ở đâu nữa. Lúc đó tôi mới thấy tủi thân vô cùng. Cuộc sống sau hôn nhân của tôi vẫn như thế, thậm chí còn tủi hổ hơn. Trước kia chỉ làm giúp việc nhà cửa, giờ kết hôn rồi phải kiêm luôn việc giường chiếu của chồng.

Chồng đi uống rượu về làm gì không ưng ý thì việc ăn tát là chuyện bình thường. Thậm chí khi tôi bầu 6 tháng anh ta còn đánh tôi bắt nằm dưới gầm giường, chỉ cần tôi lồm cồm bò lên giường anh ta sẽ đạp cho tôi ngã dúi xuống đất. Tôi nằm đất đến khi sinh con thì mới được lên giường nằm.

Thời gian ở cữ của tôi chỉ vẻn vẹn 1 tuần. Họ cho tôi một tuần lại sức, lạy trời sức khỏe của tôi và con đều ổn cả. Có những ngày chồng tôi dắt người tình về nhà, họ ngang nhiên ngủ trên chiếc giường cưới của tôi mà chẳng chút áy náy. Thậm chí tôi còn phải mang hoa quả, nấu đồ ăn cho họ ăn đêm. Giờ nghĩ lại tôi thấy mình rất ngu ngốc khi cứ như người vô hình vô cảm để họ chà đạp lên lòng tự trọng mãi như vậy.

Có lẽ tôi phải giải thoát cho cuộc đời mình thôi. (Ảnh minh họa)


Thôi thà họ ác với tôi nhưng con tôi họ thương đã đành. Đằng này họ chẳng đoái hoài gì đến con gái tôi. Có lẽ họ mong ở tôi một đứa con trai hơn.

Hôm qua con gái tôi đi học về thấy bố đang đánh mẹ nên vội vàng lại can thì anh ta tát con tôi chảy máu miệng. Đến giờ nhìn con nằm ngủ, một bên mặt tím sẫm tôi như đứt từng đoạn ruột. Nhìn bạn bè bằng tuổi mình đang có một cuộc sống tự tại tôi lại thèm khát vô cùng.

Hôm nay tôi hỏi con: “Con có sợ một cuộc sống không có bố không?”, nó gục mặt vào lòng tôi nói “Chỉ cần không ai làm khổ mẹ”. Tôi đã quyết định rồi, ngày mai khi cái gia đình này đi làm hết cũng là lúc tôi sẽ ra đi.

Họ luôn nghĩ tôi không dám đi đâu cả vì tôi không bằng cấp, không địa vị nhưng ngày mai tôi sẽ chứng minh cho họ thấy con giun xéo mãi cũng quằn huống gì tôi là con người. Có lẽ tôi phải giải thoát cho cuộc đời mình thôi, tôi không muốn sai lầm của cuộc đời kéo theo sự ám ảnh về người bố trong mắt con gái tôi. Tôi làm thế liệu có đúng không?

Tác giả bài viết: Tr.Th

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP