Tôi quen vợ lúc em còn năm thứ tư đại học. Khi đó em là sinh viên kinh tế còn tôi đã có công ăn việc làm ổn định. Em giỏi lắm, rất xinh đẹp, dịu dàng, tự tin, hầu như cái gì em cũng biết làm, từ việc nhà cho đến sửa xe, sửa điện. Em bảo mẹ dạy con gái phải biết tự lo cho bản thân, cái gì mình làm được thì cứ làm, đừng làm phiền người khác. Vợ tôi quá mạnh mẽ nên mới dẫn đến nhiều chuyện xảy ra. Lúc mới quen em đã đặt ra cho chúng tôi 3 nguyên tắc. Một là không được ngoại tình, hai là không được đánh em, ba là không được xúc phạm đến em và người nhà của em. Em nói đó là nguyên tắc sống, nếu tôi vi phạm quá 2 lần thì chúng tôi chia tay. Lúc đó, tôi yêu em lắm, em nói thì tôi cứ gật đầu chứ cũng chẳng suy nghĩ nhiều, em còn nói tôi cũng có thể đưa ra điều kiện ngược lại với em.
Quen nhau được 3 năm thì chúng tôi cưới, chuyện cưới hỏi cũng không vấn đề gì, chỉ là tôi vô tình biết được lúc đầu mẹ em không cho cưới tôi vì nhà tôi xa quá, bà sợ em khổ. Tôi biết vợ thuyết phục rất lâu mẹ vợ mới đồng ý nhưng chuyện này em không mở miệng nói với tôi dù chỉ một lời. Thương vợ nên tôi nói với em, chúng tôi có thể ra ở riêng, cuối tuần về thăm bố mẹ tôi là được. Lúc nghe tin, vợ tôi mừng lắm, em cười suốt thôi nhưng mà nhà chúng tôi mua có vấn đề nên cưới xong rồi vẫn chưa nhận nhà được. Em phải ở tạm nhà của bố mẹ tôi. Từ ngày về làm dâu em chưa một lần làm sai cái gì, luôn nhường nhịn.
Bố tôi hài lòng về cô con dâu này lắm, hàng xóm cũng khen em giỏi, nói chuyện khéo léo lại hay quan tâm giúp đỡ người khác. Có lần tôi thấy em ngồi nói chuyện với bố tôi về cờ, rồi lại cá kiểng, nói chuyện xong bố quay sang bảo: "Nếu có con tốt nhất nên di truyền gen của vợ mày, có gen của mày chỉ tổ chay lười chứ chẳng được gì”. Em cái gì cũng tốt, chỉ có một cái là rất bướng, hơi quá tự tin. Em đã nhận định rồi thì không chịu thay đổi, em cho là em đúng thì dù thế nào cũng không chịu xuống nước xin lỗi.
Vấn đề của mọi chuyện bắt nguồn từ mẹ tôi, khi cưới em về mẹ hỏi chứ mày lấy một đứa thông minh quá làm gì, có khi nó đè đầu cưỡi cổ mày. Tôi lúc đó tưởng bà nói chơi nhưng mẹ tôi không thích em thật. Ở nhà mẹ kiệm lời với em hết mực có thể, cũng hay bắt bẻ việc lông gà vỏ tỏi, nhưng em chỉ nói xin lỗi rồi thôi. Mẹ hay kêu ca em không xem bà ra gì, rồi nói tôi và bố bị em bỏ bùa che mắt không chịu tin bà. Tôi nghĩ em biết, nhưng em im lặng nhìn tôi, lúc đó tôi cũng không làm gì, bởi nghĩ em đủ cứng rắn, bao dung để bỏ qua.
Có một lần tôi đi nhậu về, đang rất mệt trong người thì mẹ bảo bà thấy em ngoại tình, em thường gọi điện thoại cho ai đó vừa nói vừa cười, mà toàn nói tiếng Anh như cố tình để bà không hiểu. Máu ghen của tôi nổi lên, tôi vào phòng dựng em dậy tra hỏi, tôi không để ý lúc đó đã 2h sáng, em nghe tôi hỏi thì cũng cãi lại, chúng tôi to tiếng một lúc lâu đến khi mất bình tĩnh tôi lỡ tát em một cái. Rồi em im lặng. Sáng hôm sau, khi thức dậy, em ngồi trước mặt tôi nói: "Em làm việc trong công ty đa quốc gia, sếp em người nước ngoài, bạn bè đồng nghiệp của em cũng không thiếu người ngoại quốc. Anh nếu đã tỉnh rượu thì cũng hiểu được điều này. Ai cũng có công việc riêng nên em hy vọng anh có thể tôn trọng em”.
Tôi lúc đó tự ái vô cùng nhưng cũng ậm ừ nói xin lỗi, hai ba ngày sau mọi chuyện trở lại bình thường. Mẹ tôi lúc đó còn bảo tôi sợ vợ, bị cắm sừng lúc nào không hay. Cái ý nghĩ đó tiêm nhiễm vào trong đầu tôi rồi cứ mọc rễ lan tràn. Nhà tôi lúc đó như cái chợ, mẹ cứ bắt lỗi vợ tôi, em nấu cái này không được, em làm cái kia không đúng ý bà. Có lần mẹ tôi còn chì chiết em hại bà, cho nước đá vào nồi cơm trước khi nấu muốn bà chết sớm, em cứ một mực bảo làm vậy cơm sẽ dẻo hơn nhưng bà cứ lớn tiếng la mắng.
Đỉnh điểm bà đã nói: "Nhà mày dưới quê nghèo mạt rệp, bố mẹ mày hám giàu muốn mày có hộ khẩu thành phố nên mới bám lấy con tao. Mày nghĩ mày là ai mà lên giọng, tao chưa bao giờ xem mày là con dâu, lấy mày về để có đứa làm việc nhà, tao muốn con tao bỏ mày lúc nào là bỏ, đồ lăng loàn”. Lúc đó, em nhìn tôi; tôi chỉ đứng trân ra không biết làm gì, giữa vợ và mẹ khiến tôi tiến thoái lưỡng nan. Khi đó em khóc, lần đầu tiên tôi thấy em vì uất nghẹn mà khóc, em chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, tràn ngập thất vọng và đau đớn. Tối hôm đó, em vác hành lý đi, trước khi đi em đứng trước bố mẹ tôi mà nói: "Con xin lỗi hai bác, nhà con không giàu nhưng chưa bao giờ để con thiếu ăn thiếu mặc. Dù không được ra nước ngoài được như con hai bác, nhưng con vẫn học hành đầy đủ, cũng biết cái gọi là lòng tự trọng. Con lớn được chừng này chưa ăn của nhà bác một xu nào. Con là dâu, bác muốn nói gì con cũng được nhưng ba mẹ con, bác không có quyền xúc phạm họ. Tiền gửi về quê trước tới nay đều là lương của con, dù sao thì lương con còn cao hơn lương con trai bác”.
Nói xong em ra đi, ngày hôm sau tôi được em hẹn ra gặp để ký đơn ly hôn. Tôi thuyết phục rất nhiều nhưng em đều từ chối. Em nói lúc yêu nhau đã nói cho tôi 3 nguyên tắc, tôi đã phạm phải quá hai lần, đánh em rồi xúc phạm em trong cơn say, rồi lại một lần nữa ngầm đồng ý cho mẹ tôi đụng chạm đến gia đình em. Em là người thuần lý trí, khô khan với những nguyên tắc của mình, em không muốn phải sống như thế nữa, đơn độc chiến đấu một mình. Em bảo đã mệt mỏi rồi. Trước khi rời khỏi quán, em còn nói: "Cuộc đời em có tới 5 nguyên tắc, nguyên tắc thứ tư là không lấy người quá xa, thứ năm là không ở cùng gia đình chồng. Vì anh em bỏ đi hai nguyên tắc của đời mình, đổi lại chỉ là sự đau đớn mà thôi".
Tác giả bài viết: Hùng