Thay vì thuyết phục bố mẹ anh đã thuyết phục tôi có con như vậy thì bố mẹ anh sẽ đồng ý. Tin vui không mấy chốc đã đến, chúng tôi hạnh phúc vô cùng. Cuối cùng bố mẹ anh đã phải đồng ý vì “con chung cháu chúng”. Cứ nghĩ cuộc sống từ đây sẽ viên mãn, nhưng “hạnh phúc chẳng tày gang” khi con thứ 2 của chúng tôi mới 7 tuổi thì chồng tôi mất vì tai nạn giao thông.
Tôi suy sụp hoàn toàn, chồng mất, không tiền, không công việc, ba mẹ con tôi bơ vơ giữa nhà nội. Đã không ưa tôi ngay từ đầu, nên mẹ chồng tôi nói xa về việc có “người ngồi ăn mà không chịu làm gì”. Sau đám tang chồng, tôi quay trở lại công việc cũ để kiếm tiền nuôi con ăn học.
Tôi đau đớn nhận ra mình đã sai lầm khi bỏ rơi các con
Nhưng cũng không thể chịu được những lời nhiếc móc của mẹ chồng nên chưa đầy một năm, tôi bỏ lại hai đứa con thơ lên thành phố để tìm kiếm hy vọng thay đổi cuộc đời mình. Chân ướt chân ráo rời quê hương lên nơi đô thị phồn hoa, tôi bị choáng ngợp hoàn toàn, nhưng với sự thông minh, nhanh nhẹn vốn có tôi nhanh chóng quen việc làm mới. Rồi, qua lời giới thiệu tôi quen với một người đàn ông ngoài 40 tuổi, vừa li dị vợ. Tôi say mê những thứ vật chất đang vây quanh ông ta mà quên đi hai đứa con thơ ở nhà.
Từ ngày về với tình mới, được sống trong xa hoa, nhung lụa tôi không một lần về thăm các con, bởi tôi sợ các con sẽ làm vướng chân mình. Có lắm cũng chỉ một cuộc điện thoại ngắn ngủi hỏi thăm các con có khỏe không.
Cuộc sống như mơ của tôi chẳng kéo dài được bao lâu, chỉ sau một thời gian ngắn ông ta bắt đầu lạnh nhạt đối xử tàn nhẫn với tôi. Không những thế, ông ta còn bắt tôi đi tiếp khách, lấy lòng sếp của ông ta bằng nhiều cách để con đường công danh của ông ta được “thuận buồm xuôi gió”.
Chỉ sau một thời gian nhìn tôi “thân tàn ma dại” cũng là lúc ông ta bỏ rơi tôi, ném cho tôi một cục tiền, đuổi tôi ra khỏi nhà, đưa một cô bồ trẻ hơn về nhà.
Trên đà trượt dài của cuộc đời, sẵn có món tiền lớn trong tay, tôi lao vào cờ bạc, rượu chè để quên đi bản thân mình, quên đi những ngày tháng đã từng được sống trong nhung lụa với ông ta. Chính tôi cũng không ngờ được rằng, tôi đã rơi vào vòng xoáy của cuộc đời này.
Nợ nần chồng chất, không có lối thoát tôi đã tìm đến nắm thuốc ngủ để kết liễu cuộc đời mình. Nhưng thật may, tôi được người hàng xóm phát hiện ra và đưa đi cấp cứu.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy hai con mình đang ngồi bên cạnh chúng gọi “mẹ ơi”. Tôi quay lại và thấy nước mắt tuôn rơi trên gương mặt hai con tôi. Hóa ra, bao lâu nay chúng vẫn luôn mong ngóng tôi chở về, muốn được gọi hai tiếng thiêng liêng đó.
Tôi ân hận, cắn dứt, không dám nhìn mặt các con. Nhưng, các con tôi đã nắm chặt tay tôi: “mẹ ơi, hãy về bên chúng con, chúng con yêu và tha thứ cho mẹ tất cả, đừng bỏ chúng con thêm lần nữa".
Tác giả bài viết: M.Thu
Nguồn tin: