Từ ngày còn là nữ sinh cấp ba cho tới khi cùng học chung một trường đại học, tôi và P. luôn thân thiết với nhau như hình với bóng, cặp kè nhau đến nỗi nhiều người trêu chúng tôi là bị đồng tính. Tôi và P hiểu nhau, thương nhau thật lòng như chị em gái, vui cùng vui, buồn cùng buồn, không giấu diếm nhau chuyện gì kể cả chuyện tình cảm riêng tư.
Chỉ tiếc rằng đường tình duyên của tôi thuận lợi bao nhiêu thì P. lại lận đận bấy nhiêu. Tôi yêu duy nhất một người rồi cưới, còn P. năm lần bảy lượt yêu rồi chia tay. Những lúc cô buồn, vẫn là vợ chồng tôi ở bên cùng chia sẻ.
Chồng tôi không thuộc tuýp người hào hoa lãng mạn, nhưng anh chu đáo và nhiệt thành. Từ ngày yêu tôi, anh cũng xem P. như chị em gái trong nhà. Ngày lễ gì anh cũng có quà cho cả hai, trừ ngày lễ tình nhân. Hẳn nhiên là thấy chồng mình và bạn thân tự nhiên thân thiết tôi rất vui mừng. P. thường đến nhà tôi, dọn dẹp cửa nhà giúp lúc tôi ốm. Ngày tôi sinh con, chồng đi công tác xa, cũng là P. tay xách nách mang cùng tôi đến bệnh viện và giúp mẹ tôi chăm sóc em bé khi tôi chưa lành vết mổ.
Ai cũng xuýt xoa ngưỡng mộ tình bạn của chúng tôi. Và tôi thực sự tự hào về điều đó. Có những lúc ngụp lặn trong hạnh phúc gia đình, chứng kiến cảnh bạn một mình lẻ bóng, tôi có đùa rằng “Nếu tớ có thể chia sẻ chồng cùng bồ, tớ sẵn sàng chia sẻ”. Lúc ấy mặt bạn bỗng đỏ lựng lên rồi bảo “để xem cậu đang nói thật lòng hay là mua vui cho tớ nào”. Và chúng tôi cứ thế, gần gũi, sẻ chia, yêu thương nhau như máu mủ ruột già.
Ông bà xưa có câu “Tin bạn mất bò”, còn tôi thì đúng là “tin bạn mất…chồng”. Đó là vào ngày đầy năm con gái tôi, khi tôi trở về nhà từ chợ với lỉnh kỉnh thức ăn, định gọi P. ra giúp một tay nhưng thấy cửa nhà vắng vẻ, tôi lên tầng và đi vào phòng ngủ. Lúc đó tôi chỉ ước rằng mắt mình bị mù đi để đừng nhìn thấy chồng tôi và bạn thân tôi đang hôn nhau đắm đuối. Bên cạnh đó con gái tôi đang nằm trong nôi. Tôi không có đủ can đảm để bước vào phòng, cuối cùng đành chạy xuống bếp ngồi khóc. Tôi đau, tôi thất vọng đến nỗi chỉ có thể ngồi khóc như một đứa trẻ.
Chồng và P. chạy xuống cố hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi giành lấy cô con gái đang trong vòng tay P. rồi hét lên: “Xin cậu hãy ra khỏi nhà tôi” rồi thẳng lên phòng trước ánh mắt khó hiểu của cả hai. Sau khi P. về rồi chồng tôi mới lên nhẹ nhàng hỏi chuyện, có lẽ anh đoán ra sự tình nên đã xin lỗi tôi, nói rằng lỗi không phải do P. mà là do anh một chút tham lam yếu lòng. Anh nói cả anh và P. đều không hề muốn làm tổn thương tôi, chỉ là do có lẽ sự thân thiết và gần gũi quá nhiều đã khiến hai người nảy sinh tình cảm. Anh lấy làm tiếc vì điều đó và xin tôi tha tội. Tôi rất muốn hỏi chồng tôi rằng hai người đã vụng trộm như vậy bao lâu rồi? Họ còn làm những gì những gì mà tôi không biết?
Tưởng rằng sau chuyện tày đình như thế, P. sẽ không còn mặt mũi nào gặp tôi, nhưng P. vẫn đến, vẻ mặt điềm nhiên nói: “Là tớ sai, tớ trả lại chồng cho cậu là được chứ gì? Nhưng trước lúc đổ lỗi cho tớ thì cậu hãy xem lại mình đi, chính cậu đã tạo khoảng cách để cho tớ xen vào gia đình cậu”. Tôi tiếc là không thể giáng một cái tát vào mặt cô bạn ấy. Đó chẳng phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao? Tôi thật sự không nhận ra P., đó không phải là bạn tôi, đó không phải là cô gái tôi đã yêu thương như chị em trong nhà. Điều gì đã biến P. thành một con người như thế? Tôi không cần biết, và tôi cũng không hề cảm thấy tiếc nuối khi mất một người bạn như P. Tôi chỉ là không biết phải làm như thế nào với chồng tôi. Tôi biết anh không có ý từ bỏ gia đình, vẫn là người chồng người cha có trách nhiệm. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh chồng tôi đang ôm ấp P., có thể là đã đi xa hơn thế nữa, tôi thực sự chỉ muốn điên lên, muốn tung hê tất cả. Chồng tôi đấy, bạn tôi đấy, càng thân thiết, càng tin tưởng thì nỗi đau lại càng sâu.
Tác giả bài viết: L.G