Bao năm qua em ngỡ đã quên được anh, vậy mà chỉ một cơn mưa đã làm em nhớ đến anh, nhớ da diết cồn cào. Người ta nói nhớ chỉ là quên một nữa, còn quên là nhớ đến vô cùng. Thì ra đâu đó trong trái tim em vẫn còn cất giữ hình bóng anh cùng những kỉ niệm ngọt ngào của đôi ta.
Đúng là ai rồi cũng khác, chẳng có gì là mãi mãi, không có tình yêu vĩnh cửu mà chỉ có những giây phút vĩnh cửu trong tình yêu và những giây phút đó sẽ mãi vẹn nguyên trong lòng ta đến hơi thở cuối cùng dù người không còn bên ta nữa.
Em muốn được ai đó che chiếc ô cho mình mỗi khi đứng dưới mưa.
Em muốn được ôm ai đó thật chặt giữa những ngày cuối năm se lạnh.
Ảnh minh họa: Kiều Hạnh |
Em muốn quá khứ hãy trả lại cho em tất cả những gì đã mất vào giây phút chúng mình buông tay nhau. Em muốn ngày xưa đừng cố trốn tránh mình mãi, đừng đợi khi mưa đến mới chịu hiện ra. Vì mưa chỉ đổ theo mùa, còn nỗi nhớ anh, chẳng mùa nào đủ dài để mà đong đếm.
Chúng mình từng cầm tay nhau đi qua những chênh chao của một quãng thanh xuân. Đôi lúc hai ta có vô tình bị bão lòng xô ngã, thì đôi tay kia vẫn đang nắm chặt, thì chẳng có giông gió nào có thể làm mình ngả nghiêng.
Người ta khi yêu, ước hẹn trăm ngàn câu thề, cuối cùng cũng phải xa nhau. Huống chi ở anh và em, chẳng có điều chi mà ràng buộc, chẳng có điều gì để chắc chắn về chuyện tương lai.
Bởi lòng người nông sâu khó đoán, sông suối còn chẳng đo được, huống chi lấy niềm tin mà đong đếm.
Cũng như những mảnh ghép hình, chúng nó chỉ có thể khớp với nhau, nếu như mảnh này có đúng điểm khuyết của mảnh kia. Có những người may mắn, bốc một lần, ghép một lần là khớp liền, nhưng đó chỉ là số ít. Còn đa phần ai cũng phải cầm lên, nhấc xuống, xoay qua, xoay lại, ướm thử, ướm tới, ướm lui,...
Hai thế giới của chúng ta lao vào nhau, như hai đường thẳng giao nhau tại một điểm, rồi dần dần tách xa nhau ra…
Giờ đây, với thế giới riêng của hai đứa, lại trở về đúng trật tự ban đầu của nó, và có thêm những khoảng trống không nhau…
Đừng lo, anh à. Em sẽ không mang nỗi nhớ anh theo mình mãi mãi, nhưng cứ để nó mặc nhiên len lỏi vào cuộc sống của mình. Em sẽ cất nó thật kĩ, cất thật sâu vào ngăn kéo nhỏ nhoi trong tim mình, rồi sẽ khóa nó lại bằng chiếc chìa khóa kí ức năm xưa anh đã tặng. Chỉ là mỗi khi đêm đến, mỗi khi em bị những tất bật ngoài kia cuốn bản thân mình đi thật xa khỏi chốn bình yên, em sẽ đem nó ra ngắm nhìn thật lâu, để tìm lại chút an yên còn sót lại trong lòng.
Tình yêu đâu thể chia đôi xẻ nửa, anh không biết nên làm gì thì hãy để em quyết định thay anh. Em không muốn anh cứ phải chênh vênh chọn lựa và câu chuyện của mình mãi mài không hồi kết.
Mình chia tay anh nhé! Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho cả anh và em.
Em biết rằng mình sẽ đau, sẽ buồn, vì ai lại không xót xa khi nhìn những kí ức đẹp đẽ khi xưa nay đã hóa hư vô, ai lại không tiếc khi những phút an ấm bên nhau cũng đến ngày tàn lụi. Nhưng em sẽ cố đi qua hết tháng ngày ấy, để lòng thôi chông chênh một niềm tin rớt vội những thương nhớ, để mình có thể cạn lòng quá khứ mà mở lòng với tương lai.
Tác giả: Lý Lan
Nguồn tin: laodongthudo.vn