Tôi muốn chia sẻ với các bạn những tâm sự từ những ám ảnh đau thương nhất của cuộc đời tôi.
Đêm qua, tôi đã khóc rất nhiều, khóc cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trước đó, tôi lặng im nhìn chồng mặc lại quần áo và giận dữ bước ra khỏi phòng ngủ. Một lần nữa, anh ấy lại bỏ đi vì tôi đã từ chối quan hệ với anh.
(Ảnh minh họa)
Tôi rất yêu chồng mình, tôi thề là như vậy và tôi luôn hi vọng có thể dành những điều tốt đẹp nhất cho anh ấy. Chỉ tiếc là một đêm ái ân vui vẻ, thì không. Nghe thật mâu thuẫn phải không? Nhưng sự thực là dù đã cố gắng bao nhiêu, mỗi khi chồng động chạm đến người mình, tôi đều phản xạ đẩy anh ra và gào khóc. Đã nhiều tháng kể từ khi kết hôn, chúng tôi không thể "quan hệ" với nhau cho trọn vẹn. Kết thúc chỉ là anh mặc lại đồ rồi bỏ đi, còn tôi sẽ ngồi một góc giường lặng lẽ khóc một mình. Cách cửa phòng ngủ đóng lại cũng là lúc giọt nước mắt rơi ướt đẫm gối. Nhiều khi tôi nghĩ rằng mình bị điên.
Một đêm thân mật tưởng như hoàn hảo lại bị phá hủy, chỉ bởi vì cơ thể tôi từ chối cho đi.
Tôi ghét việc quan hệ xác thịt. Tôi ghét nó.
(Ảnh minh họa)
Quá khứ của tôi, một cô gái ngây thơ với bao hi vọng và mơ ước. Như bao cô nàng khác, tôi cũng từng ảo mộng về một mối tình đẹp như mơ, một gia đình hạnh phúc. Nhưng tất cả bị chôn vùi vào một đêm mưa gió, khi bố mẹ vắng nhà và lão hàng xóm đê tiện tìm đến tôi. Tôi đã bị cưỡng hiếp. Tất cả những gì tôi còn nhớ là tôi của khi đó, run rẩy và đau đớn cuộn tròn trên sàn nhà tắm như một chú mèo hen, để rồi gào thét trong điên dại khi được cha mẹ tôi tìm thấy.
Những ngày tháng sau đó, tôi bị trầm cảm do ám ảnh tâm lý quá nặng nề. Giọt nước mắt của mẹ, cái thở dài của bố, những đợt trị liệu tâm lý tốn kém hàng tháng trời không khiến tôi quên đi những giây phút địa ngục đó. Tôi sợ người khác giới, trừ bố mình, không một người đàn ông nào có thể đến gần tôi suốt mấy năm. Chỉ cần ai thoáng động chạm vào cơ thể, tôi sẽ gào khóc và co rúm lại cả mấy ngày trời.
Phải mất vài năm, sau rất nhiều nỗ lực của gia đình và các bác sĩ tâm lý, tôi mới phần nào ổn định trở lại. Quay lại cuộc sống thường ngày, tôi bắt đầu làm quen với công việc mới, nơi ở mới, nhưng tuyệt nhiên không chịu mở lòng ra với bất kì người đàn ông nào. Quá khứ kinh hoàng đã khiến tôi quy chụp tất cả đàn ông trên thế giới này đều xấu xa như nhau, nhìn đâu tôi cũng chỉ lo sợ rằng họ sẽ tấn công và lạm dụng tôi như cái đêm năm ấy. Cho đến khi tôi gặp chồng mình.
(Ảnh minh họa)
Anh ấy là một người đàn ông tốt. Sau khi biết quá khứ của tôi, ông xã vẫn tìm mọi cách tiếp cận tôi từ từ và chân thành. Anh nói muốn bù đắp cho tôi những tháng ngày kinh khủng đó. Suốt hai năm từ chối quyết liệt, cuối cùng tôi cũng ngả lòng và đồng ý về làm vợ anh. Chúng tôi yêu thương nhau, hòa hợp từ hành động cho tới suy nghĩ. Chỉ riêng "chuyện ấy" thì không. Lần bị xâm hại đó không chỉ lấy đi của tôi trinh tiết, nó còn mang đi cả niềm hứng thú với chuyện gối chăn của tôi sau này. Tôi không thể quan hệ tình dục bình thường như bao người khác. Mỗi lần nghĩ về nó, tôi thấy ghê tởm và đau đớn tột cùng.
Chúng tôi cũng đã cố gắng thử rất nhiều lần, gặp cả bác sĩ tâm lý. Mỗi khi anh ấy cởi bỏ quần áo trên cơ thể mình, tôi lại không ngừng run rẩy. Kể cả khi có đến được bước sau, tôi vẫn cảm thấy rất đau đớn và lại đẩy anh ra. Tôi sợ việc đó. Thậm chí lần gần đây nhất, tôi còn vô tình đạp chồng tôi rất mạnh. Đó là lý do khiến anh giận dữ. Anh ấy là một người bao dung, nhưng tôi sợ nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn, sẽ có ngày chồng không đủ kiên nhẫn với mình được nữa.
Tôi luôn ao ước được tận hưởng một đời sống tình dục bình thường, nhưng nỗi đau trong quá khứ cứ dai dẳng mãi không thôi. Biết đến bao giờ, điều tôi mong ước mới xảy ra?
Tác giả bài viết: Navy