Nhân tình của Đông là một cô nàng rất trẻ, vừa mới ra trường, là nhân viên của công ty đối tác của công ty anh. Trong lúc vợ xấu xí vì lên cân, vì bụng mang dạ cửa, trong lúc vợ thường càu nhàu, cáu gắt vì mệt mỏi, stress với việc chăm con mọn, và lúc Nhàn không có thời gian quan tâm đến anh, thì việc anh mê mẩn một cô nàng trẻ trung, xinh xắn, tràn đầy sức sống, lại chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì cũng là điều có thể hiểu được. Nhưng thừa nhận điều ấy đã khiến lòng cô đau đớn khôn tưởng, đồng thời cô cũng thấy giận chồng mình vô cùng.
Nhưng cô không thể li dị lúc này, con trai cô mới có 6 tháng tuổi, còn quá bé bỏng để đã phải chịu cảnh không có cha. Hơn nữa, cuộc hôn nhân của cô mới được 2 năm, có lẽ nó xứng đáng được cho 1 cơ hội để sửa chữa chỗ nứt vỡ hơn là lập tức bị đập tan.
Ảnh minh họa
Nhàn quyết định đi gặp cô nàng kia, yêu cầu cô ta tránh xa chồng mình ra. Đồng thời cô cũng nói với Đông, nếu anh quay đầu là bờ, toàn tâm toàn ý với gia đình thì cô sẽ tha thứ cho anh, cả 2 cùng cố gắng làm lại từ đầu. Cả 2 kẻ ấy đều ậm ậm ừ ừ đồng ý. Nhưng cuối cùng thì sao, vẫn lén lút qua lại với nhau! Nhàn giận điên người, chất vấn Đông thì anh biện bạch: “Em biết đấy, là người chứ có phải cỗ máy đâu mà nói dứt là dứt. 1 năm qua bọn anh cũng có tình cảm ít nhiều, vì thế muốn chia tay cũng phải cần có thời gian chứ, anh sợ cô ấy sốc quá không chấp nhận nổi mà làm điều dại dột. Hãy cho anh thêm chút thời gian”.
Nhàn nghiến chặt răng mà đồng ý với chồng. Cô nghĩ rằng, lúc này mình nên tỏ ra độ lượng và bao dung một chút, sau này sẽ có lợi cho việc làm lại từ đầu của vợ chồng cô, chứ để lại ấn tượng quá xấu trong mắt chồng cũng không hay ho gì. Vì đơn giản một lẽ, cô còn muốn giữ chồng cơ mà!
Nhưng 1 tháng, 2 tháng rồi 3 tháng qua đi, Nhàn thấy đôi tình nhân ấy chẳng có vẻ gì là muốn chia tay cả, những tin nhắn cô đọc được vẫn thấy thắm thiết, nồng nàn, thề non hẹn biển lắm. Một lần nữa, cô không thể chịu nổi phải tra hỏi chồng. Đông thở dài bất lực: “Anh đã nói chia tay vài lần, nhưng lần nào cô ấy cũng đòi tự tử. Em xem, anh phải làm thế nào bây giờ?”. Nhàn muốn phát rồ: “Thế nghĩa là chỉ cần cô ta chủ động chia tay thì anh sẽ lưu luyến gì phải không?”. “Ừ, chắc chắn là thế rồi”, Đông khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Nhàn quyết định gặp cô ả kia lần nữa, để nói chuyện cho ra ngô ra khoai. Chứ cứ cái cảnh chung chồng thế này cô cũng đến chết vì héo hon và uất ức trước khi chờ đợi được 2 kẻ ấy dứt khoát mất. Gặp cô ta, Nhàn vào đề luôn: “Em chủ động chấm dứt với chồng chị đi, anh ấy bảo sợ em đi tìm cái chết nên không dám bỏ em trước đấy. Em cũng biết, để chồng chị bỏ vợ là điều khó khăn vô cùng, nên em việc gì phải cố sống cố chết bám lấy chồng chị, phí hoài tuổi xuân của mình”.
Nhàn cứ nghĩ, cô nàng sẽ khóc lóc bày tỏ hoàn cảnh nọ kia, nào ngờ cô ta ráo hoảnh, cười đáp: “Em biết chứ, em cũng chẳng cần anh ấy bỏ vợ lấy em. Bây giờ em còn trẻ, chỉ muốn yêu đương chơi bời chút thôi, không nghĩ tới chuyện xa xôi gì đâu. Anh ấy có tiền, lại say mê chiều chuộng em, tội gì em không yêu. Nếu chị muốn em chủ động chia tay thì cũng được thôi, nhưng chị phải bồi thường cho em cái gì chứ nhỉ, chẳng lẽ tự dưng bắt em bỏ không một người tình tuyệt vời như thế?”.
“Cô…”, Nhàn giận run người trước những lời lẽ quá ngang ngược, trơ trẽn của cô ả. Nhưng đúng là cô cũng chẳng thể làm gì được, nếu như chồng mình vẫn cố tình quấn quýt lấy cô ta. Li dị thì cô chưa muốn rồi. Vì thế, Nhàn cố nhịn sự phẫn nộ trong lòng xuống, hỏi: “Điều kiện gì?”. Cô nàng cười tươi như hoa: “Em đang muốn mua một căn hộ chung cư mà thiếu tiền, thôi chị hỗ trợ cho em 500 triệu nha. Em đảm bảo sẽ thực hiện đúng như cam kết. Bỏ ra từng ấy tiền để mang được chồng nguyên vẹn trở về, cũng không hề đắt đúng không chị?”.
Cái gì thế này? Nhàn có nghe nhầm không? Cô ta đang chơi trò bắt cóc chồng cô rồi tống tiền cô ấy à? Cô ta tưởng cô cần chồng đến phát điên, đến mụ mị đầu óc rồi chắc? Lần này thì Nhàn không nhịn được nữa, cầm cả cốc café nóng trên bàn chưa kịp uống hất thẳng vào mặt cô ta. Cô nhấn mạnh từng chữ: “Đừng có mơ! Muốn tiền thì tiếp tục mà đi cặp với đàn ông có vợ đi!”. Nói xong cô quay bước đi thẳng.
Con giun xéo lắm cũng quằn, về nhà, Nhàn viết 1 lá đơn ly hôn ném vào mặt Đông rồi tuyên bố: “Một là anh lập tức chấm dứt với cô ta, quay về tử tế với vợ con, 2 là anh tự kí vào đây để tôi đi nộp. Tôi cho anh 1 ngày để suy nghĩ, nếu đã chọn vợ con rồi nhưng vẫn lén lút qua lại với cô ta thì tôi sẽ li hôn đơn phương, bằng chứng ngoại tình của anh, tôi có thừa đây này!”. Anh ta tưởng cô còn yêu anh ta tới mức lụy tình đấy chắc, sau khi anh ta bỏ mặc cô trong lúc cô cần anh ta nhất để mang tiền đi hú hí với bồ? Nếu không vì nghĩ thương con, vì tiếc cuộc hôn nhân mới đi được quãng đường quá ngắn, thì cô cần gì níu kéo anh ta cho mệt cả người?
“Chồng thì chồng chả chồng thì thôi! Lại còn có cái thể loại đòi tiền chuộc chồng về nữa cơ đấy! Nực cười hết sức! Tưởng tiền là lá mít à, đưa cô ta 500 triệu để cô ta buông tha cho chồng, thà mình làm ngay cuốn sổ tiết kiệm dành cho con còn có ích hơn gấp vạn lần!”, Nhàn bực bội nghĩ thầm, không thèm để ý đến vẻ mặt xám xịt của Đông.
Tác giả bài viết: Phạm Giang
Nguồn tin: