Thoạt nhìn thì có vẻ người trong cuộc đã nhận thức được vấn đề, tìm được nút thắt và cũng biết lắng nghe dư luận. Giải pháp được đưa ra là để ông Mùi không thể một tay che cả bầu trời như trước.
Nhưng truy về cội rễ thì mọi thứ chẳng có gì gọi là cách tân hay cải tổ. Việc điều hành, sắp xếp đội ngũ cầm còi thực chất vẫn nằm trong tay ông Mùi, nó chỉ khoác lên lớp vỏ bọc mới chứ cái lõi bên trong vẫn y nguyên.
Người còn lại, duy nhất, là thành viên Ban trọng tài (có thể trưởng hoặc phó ban), vẫn nắm lá phiếu quan trọng nhất. Mà lá phiếu của Ban trọng tài, dù đích thân ông Mùi trưởng ban hay ông Dương Văn Hiền phó ban điền vào đó, thì tựu trung lại cũng vẫn là ý chỉ của ông Mùi.
Tổng thư ký VFF Lê Hoài Anh sau đó bồi thêm: “Danh sách phân công trọng tài làm nhiệm vụ vẫn do Trưởng ban trọng tài Nguyễn Văn Mùi quyết định. Dựa trên danh sách phân công đó, 3 thành viên VPF và Ban tổ chức giải sẽ tham gia đóng góp ý kiến và phản biện…”.
Không nói thì ai cũng hiểu, ở trong lòng bóng đá Việt Nam, phản biện là một khái niệm chỉ tồn tại… cho vui. Phản biện đanh thép, dữ dội đến như ông Đoàn Nguyên Đức là cùng, bản thân ông Đức cũng đường đường là một Phó chủ tịch khác của VFF, mà còn vô nghĩa.
Suy tư của ông Đức có phần hơi tiêu cực, nhưng thức thời. Nhiều người biết là ông đúng, họ âm thầm ủng hộ ông trong bụng, nhưng khi thò bàn tay ra bỏ phiếu thì lại buộc phải đứng về phía ông Mùi vì những ràng buộc và lợi ích khác mà ông Đức không thể mang về cho họ.
Vì thế mà nhóm phân công trọng tài cũng thể hiện nguyên xi bộ mặt chung của bóng đá Việt Nam. Một lá phiếu quyết định cuộc chơi của bốn lá phiếu, một nhóm người quyết định cuộc chơi của tập thể người.
Sẽ chẳng có gì thay đổi cả!
Tác giả bài viết: Quốc Bảo
Nguồn tin: