Buổi chiều tan sở, trước khi bước vào nhà ông trút hết lo âu, bực bội trong công việc vào cây đó. Sáng hôm sau, ông lấy lại bực bội, lo âu đó vào túi xách rồi mang đi làm. Câu chuyện khiến tôi lặng thinh hồi lâu, như chợt nhận ra một điều gì đó.
Suốt quãng đường dài từ công ty về tới nhà, tôi đã luôn chất vấn bản thân mình. Đã bao lâu rồi tôi không cười thật tươi với chồng tôi? Đã bao lâu rồi tôi không ôm hôn con tôi ngay khi về tới nhà? Thậm chí tôi còn chẳng nhớ rõ khuôn mặt của những người hàng xóm trong xóm trọ.
Thu nhập hạn hẹp, chắt bóp từng đồng khiến tôi càng ngày càng trở nên cau có. Mỗi ngày đều bận tính toán xem phải làm gì trước, làm gì sau với mấy đồng lương ít ỏi. Về tới nhà đồ chơi vương vãi khắp nhà, chiếc quần con tè dầm ở chân cầu thang. Nồi cháo nấu cho con từ sáng nay còn chưa rửa...Tất cả những điều nhỏ nhặt không vừa ý đó khiến tôi phát điên lên. Bữa cơm nào cũng là lúc tôi yên lặng, trầm ngâm nghĩ về ông sếp khó tính và bà kế toán đồng bóng khiến công việc của tôi không lúc nào suôn sẻ được. Buổi tối đi ngủ tôi chỉ kịp vỗ vỗ vào mông con bé con mấy cái, rồi hỏi han cô giáo nay dạy con bài gì là nó đã lăn ra ngủ. Vợ chồng cũng chẳng kịp tỷ tê tâm sự.
Mỗi sáng dậy lại vật lộn với cơm cháo cho con, chuẩn bị cơm nước đi làm. Tôi đã không còn thời gian cho chính mình, hay tôi đang sống quá hấp tấp? Một người đàn ông cần một người phụ nữ dịu dàng bên cạnh cùng an ủi sẻ chia những phiền muộn, một đứa trẻ bé bỏng cần một người mẹ cười với nó, chơi cùng với nó. Tôi đã cướp đi của họ cả hai người này tự bao giờ?
Mấy hôm nay tôi đã nghĩ rất nhiều và dần thông suốt. Phụ nữ vẫn luôn là những người chịu nhiều áp lực. Nếu mang áp lực ở công ty về nhà thì ở nhà sẽ mệt mỏi. Nếu mang buồn bực ở nhà đến cơ quan thì ở cơ quan cũng sẽ mệt mỏi. Nếu cứ sống như vậy thì bao giờ tôi mới thôi mệt mỏi, bao giờ mới thấy thanh thản?
Tôi đang tự nhủ với mình rằng tôi là một người nữ hạnh phúc. Khi tôi có một người chồng tốt, một đứa con xinh xắn đáng yêu. Nhờ góp ý cùng chồng, tôi đã được anh giúp sắp xếp đồ đạc trong nhà và thức dậy cùng tôi mỗi sáng. Mỗi chiều về tới nhà, tôi dang cánh tay đón con gái vào lòng. Thật kỳ diệu mọi âu lo tự nhiên tan biến mà không cần cây muộn phiền nào cả. Tôi mở lòng hơn với mọi người, cười nhiều hơn với mọi người. Những ngày trở lại đây, mọi thứ với tôi trở nên nhẹ nhõm và đơn giản hơn rất nhiều. Đừng cố đeo theo mình những nặng gánh lo toan không đáng có mà cản trở niềm vui và hạnh phúc hiện tại, tôi đã nghiệm ra điều đó.
Tác giả bài viết: H.H