Chị là công chức nhà nước còn anh là kĩ sư công trình. Công việc của chị khá nhàn còn anh thì thi thoảng phải đi công tác ngoại tỉnh. Bởi thế cứ chiều thứ 6 sau giờ tan sở là chị lại bắt xe đến chỗ anh, đến tối chủ nhật chị lại bắt xe về lại thành phố để chuẩn bị cho sáng thứ hai đi làm. Mỗi lần như thế, chị lại nấu đồ ăn cất vào tủ lạnh để anh ăn trong cả tuần rồi mới yên tâm về thành phố. Phần vì biết tính anh ăn uống khó, lại sợ chồng ăn ngoài không đảm bảo vệ sinh, phần vì chị muốn thắt chặt tình cảm vợ chồng khi không được ở gần nhau vì lí do công việc.
Tối chủ nhật hôm ấy, sau khi lỉnh khỉnh chuẩn bị cho chồng nhiều món ăn yêu thích bỏ vào tủ lạnh để dùng dần, dặn dò chồng đủ kiểu, ôm hôn thắm thiết không nỡ rời xa, anh chở chị ra bến xe để bắt xe về lại thành phố. Trong khi đứng đợi xe cùng chị thì anh nhận được điện thoại, lo ngóng xe chị cũng không để ý là ai gọi cho anh và gọi nhằm mục đích gì, chỉ thấy anh có vẻ vội vàng: “Anh có việc gấp phải đi ngay bây giờ, xe sắp tới rồi em cố đợi xíu nữa nhé. Nhớ phải cẩn thận nghe em!”. Chị chỉ kịp “dạ” một tiếng thì anh đã lên xe và đi mất hút.
Cũng vừa lúc ấy chị nhận được điện thoại của sếp là ngày mai chị được nghỉ bù, nghĩ giờ về chị thành phố một mình cũng buồn nên chị quyết định trở lại chỗ anh chơi thêm ngày nữa rồi tối mai sẽ về. Thâm tâm chị cứ nghĩ chồng đang có việc gấp và cũng muốn cho anh bất ngờ nên không gọi điện báo cho anh. Chị thuê xe ôm chở về chỗ ở của anh.
Vừa bước tới cửa, chị bất ngờ khi thấy một người phụ nữ lạ mặt trong phòng anh. Thoạt đầu chị cứ tưởng mình vào lộn phòng, nhưng quay ra nhìn lại số phòng thì không sai. Sững sờ một lúc chị lấy đủ bình tĩnh nép mình vào góc cửa quan sát thực hư thế nào thì thấy người phụ nữ ấy mặc bồ đồ ngủ mỏng tang, vừa lục tủ lạnh lấy đồ ăn vừa nũng nịu gọi: “Anh yêu, anh tắm nhanh lên ra ăn cùng với em đi! Tập thể hình với anh xong đói quá!”.
Giọng chồng chị dịu dàng đáp lại: “Chờ anh với, hai đứa mình cùng ăn để lấy sức tối tập tiếp!”. “Em đói ứ chịu được nữa rồi anh ra nhanh lên, mà công nhận osin nhà anh làm đồ ăn ngon thật”, người phụ nữ lả lơi đáp trả. Anh bước ra, vừa ôm người đàn bà ấy vừa nói: “Anh chỉ thích người làm tình giỏi như em thôi. Osin nhà anh làm tình dở lắm, chỉ được mỗi cái nấu ăn không tệ. Em ăn nhiều vào. Osin nhà anh giờ này đang trên xe về thành phố. Sang tuần em muốn ăn món gì để anh bảo osin làm sẵn rồi cho vào tủ cho em”.
Gì chứ? Chị có nghe nhầm không khi mà đôi gian phu dâm phụ ấy đang gọi chị là osin? Chị không tin nổi vào những gì mình vừa mắt thấy tai nghe nữa. Chị không còn đủ bình tĩnh để nép mình thêm một chút, nghe hết đoạn hội thoại của chồng và nhân tình. Chị đạp cửa xông vào, tát cho anh một cái cháy má, nhìn cả hai bằng ánh mắt thù hận: "Anh được lắm! Thật uổng công tôi đã tận tụy lo cho anh từng bữa ăn để rồi bị anh cắm sừng lúc nào không hay. Anh và con đàn bà này còn dám gọi tôi là osin nữa cơ đấy!” . Thấy thế anh hốt hoảng lắp bắp: “Sao… sao… em lại ở đây?”. “Không sao với trăng gì hết, để con osin này làm đơn ly hôn cho rồi kí sau đó các người muốn hú hí với nhau thì tùy”, chị tức giận hét lên.
Nhân tình của anh mặt cắt không ra máu, sợ chị nhào vào đánh ghen liền bỏ của chạy lấy người. Anh thì năn nỉ ỉ ôi xin tha thứ nhưng chị quyết không mềm lòng. Tim chị đau, lòng chị rỉ máu, nhưng chị thà chịu điều tiếng bỏ chồng chứ không đủ bao dung để tha thứ cho loại đàn ông phản bội như anh.
Tác giả bài viết: Nguyễn Lam
Nguồn tin: