Tôi ngồi đó, chỉ biết ôm chị thật chặt, như thể động viên và chia sẻ với nỗi đau mà chị đang gánh chịu.
Chị trải lòng về cuộc đời mình, những nỗi truân chuyên, cay đắng và cả những năm tháng hạnh phúc của cuộc đời.
Ngồi trong căn nhà khang trang với bao tiện nghi, cái mà anh chị đã đánh đổi bao mồ hôi, nước mắt và công sức mới có được nhưng khi có được rồi, anh chị lại không có hạnh phúc trọn vẹn.
Anh và chị quen nhau từ thời sinh viên. Từ tình bạn, anh chị yêu nhau lúc nào không hay. Thời đó, cả hai đều nghèo khó nên họ vừa đi học vừa đi làm thêm để có tiền trang trải học phí, tiền ăn, tiền nhà...
Ra trường, anh may mắn tìm được việc làm trong công ty gia công giày dép, túi xách với mức lương mà nhiều người mơ ước thời đó. Còn chị tuy gõ cửa rất nhiều nơi, nhưng không ai nhận vào làm việc.
Thất vọng, chị định về quê nhưng anh khuyên chị nên ở lại. Trước tình cảm chân thành của anh, chị miễn cưỡng sống lại nơi phố thị. Cũng may thời điểm đó, chủ nhà nơi chị ở trọ thương tình nhờ chị giúp việc nhà và trông con với mức lương hậu hĩnh.
Tình cảm của anh chị ngày càng sâu đậm và chuyện quan hệ trước hôn nhân là điều khó tránh khỏi. Đến một ngày, biết mình có thai, chị vui mừng báo tin cho anh. Thay vì phấn khởi, anh lại bảo: “Không phải anh không thương em và con, nhưng có con thời điểm này không thích hợp. Em chưa ổn định, còn anh mới bắt đầu công việc, nếu có con anh sợ mọi thứ sẽ không ổn”. Nghe lời anh, chị đi bỏ cái thai vừa đang tựu hình trong nước mắt nghẹn ngào.
Và anh chị cũng không ngờ rằng, lần chị bỏ cái thai đó, cũng là lần có con cuối cùng của chị. 2 năm sau, công việc của anh càng trở nên thuận lợi, sẵn có kinh nghiệm và khách hàng, anh tự đứng ra kinh doanh riêng.
Chị trở thành cánh tay đắc lực của anh, nếu không có chị, anh sẽ không có sự nghiệp bề thế, vững vàng như ngày hôm nay. Đám cưới của họ diễn ra sau đó. Ngày lấy chồng, bạn bè đều cho rằng anh chị là cặp đôi hạnh phúc và thành công nhất.
Khi công danh sự nghiệp rạng rỡ, anh muốn chị sinh cho anh những đứa con. Nhưng chờ mãi, chị vẫn không có thai. Chị đã đi khám nhiều nơi, uống nhiều loại thuốc nhưng đều vô vọng. Bác sĩ nói chị không có khả năng sinh con, vì chị đã từng phá thai ở nơi không uy tín.
Đau đớn, chị đã khóc đến cạn nước mắt vì không thể sinh con, không được làm mẹ. Còn anh vẫn bên cạnh vỗ về, thương yêu chị. Tuy được anh yêu thương nhưng chị vẫn biết anh luôn canh cánh và mong chờ phép màu để chị sinh cho anh một đứa con.
Không biết tự lúc nào, khoảng cách giữa anh và chị ngày càng nhiều hơn. Anh đi sớm về muộn, những đợt công tác xa nhà càng nhiều hơn đồng nghĩa với việc mỗi ngày chị chờ anh về nhà trong vô vọng. Anh không chửi mắng hay oán trách chị, nhưng cái cách anh nhìn, hành động đi sớm về khuya của anh đã làm lòng chị tổn thương.
Bây giờ anh chị sống với nhau vì cái nghĩa. Những hối hận, dằn xé, tội lỗi cuối cùng chị phải gánh chịu, và trên ai hết chính là người phụ nữ, bao giờ cũng gánh những bất hạnh, tổn thương nặng nề nhất. Mượn lời chị, gửi đến những bạn trẻ rằng không ai thương mình bằng chính bản thân mình. Hãy giữ mình, đừng dại khờ vấp ngã như chị để rồi phải trả giá cho cả cuộc đời.
Chị trải lòng về cuộc đời mình, những nỗi truân chuyên, cay đắng và cả những năm tháng hạnh phúc của cuộc đời.
Ngồi trong căn nhà khang trang với bao tiện nghi, cái mà anh chị đã đánh đổi bao mồ hôi, nước mắt và công sức mới có được nhưng khi có được rồi, anh chị lại không có hạnh phúc trọn vẹn.
Anh và chị quen nhau từ thời sinh viên. Từ tình bạn, anh chị yêu nhau lúc nào không hay. Thời đó, cả hai đều nghèo khó nên họ vừa đi học vừa đi làm thêm để có tiền trang trải học phí, tiền ăn, tiền nhà...
Ra trường, anh may mắn tìm được việc làm trong công ty gia công giày dép, túi xách với mức lương mà nhiều người mơ ước thời đó. Còn chị tuy gõ cửa rất nhiều nơi, nhưng không ai nhận vào làm việc.
Thất vọng, chị định về quê nhưng anh khuyên chị nên ở lại. Trước tình cảm chân thành của anh, chị miễn cưỡng sống lại nơi phố thị. Cũng may thời điểm đó, chủ nhà nơi chị ở trọ thương tình nhờ chị giúp việc nhà và trông con với mức lương hậu hĩnh.
Tình cảm của anh chị ngày càng sâu đậm và chuyện quan hệ trước hôn nhân là điều khó tránh khỏi. Đến một ngày, biết mình có thai, chị vui mừng báo tin cho anh. Thay vì phấn khởi, anh lại bảo: “Không phải anh không thương em và con, nhưng có con thời điểm này không thích hợp. Em chưa ổn định, còn anh mới bắt đầu công việc, nếu có con anh sợ mọi thứ sẽ không ổn”. Nghe lời anh, chị đi bỏ cái thai vừa đang tựu hình trong nước mắt nghẹn ngào.
Và anh chị cũng không ngờ rằng, lần chị bỏ cái thai đó, cũng là lần có con cuối cùng của chị. 2 năm sau, công việc của anh càng trở nên thuận lợi, sẵn có kinh nghiệm và khách hàng, anh tự đứng ra kinh doanh riêng.
Chị trở thành cánh tay đắc lực của anh, nếu không có chị, anh sẽ không có sự nghiệp bề thế, vững vàng như ngày hôm nay. Đám cưới của họ diễn ra sau đó. Ngày lấy chồng, bạn bè đều cho rằng anh chị là cặp đôi hạnh phúc và thành công nhất.
Khi công danh sự nghiệp rạng rỡ, anh muốn chị sinh cho anh những đứa con. Nhưng chờ mãi, chị vẫn không có thai. Chị đã đi khám nhiều nơi, uống nhiều loại thuốc nhưng đều vô vọng. Bác sĩ nói chị không có khả năng sinh con, vì chị đã từng phá thai ở nơi không uy tín.
Đau đớn, chị đã khóc đến cạn nước mắt vì không thể sinh con, không được làm mẹ. Còn anh vẫn bên cạnh vỗ về, thương yêu chị. Tuy được anh yêu thương nhưng chị vẫn biết anh luôn canh cánh và mong chờ phép màu để chị sinh cho anh một đứa con.
Không biết tự lúc nào, khoảng cách giữa anh và chị ngày càng nhiều hơn. Anh đi sớm về muộn, những đợt công tác xa nhà càng nhiều hơn đồng nghĩa với việc mỗi ngày chị chờ anh về nhà trong vô vọng. Anh không chửi mắng hay oán trách chị, nhưng cái cách anh nhìn, hành động đi sớm về khuya của anh đã làm lòng chị tổn thương.
Bây giờ anh chị sống với nhau vì cái nghĩa. Những hối hận, dằn xé, tội lỗi cuối cùng chị phải gánh chịu, và trên ai hết chính là người phụ nữ, bao giờ cũng gánh những bất hạnh, tổn thương nặng nề nhất. Mượn lời chị, gửi đến những bạn trẻ rằng không ai thương mình bằng chính bản thân mình. Hãy giữ mình, đừng dại khờ vấp ngã như chị để rồi phải trả giá cho cả cuộc đời.
Tác giả bài viết: Hương Diệu