Nỗi hàm oan của người vợ trẻ
Chị tên là Nguyễn Thị N. (tên nhân vật đã được thay đổi) quê ở Nam Định. Như nhiều cô gái nông thôn khác, đến tuổi lấy chồng chị được cha mẹ tác thành với người đàn ông mà chị yêu. Lấy nhau được gần một năm nhưng tin vui mãi không thấy. Nỗi buồn của chị cứ thế nhân lên theo từng tháng và trong sự ngấm nguýt của bà mẹ cùng các cô em gái chồng.
Khác với chị N., chồng chị lại nghĩ rằng hai vợ chồng còn trẻ, chẳng việc gì phải vội, cứ củng cố kinh tế trước rồi sinh con cũng không muộn, con sinh ra khi cha mẹ thoát nghèo sẽ có điều kiện sống và học hành tốt hơn. Nghĩ vậy, anh quyết định ghi danh đi lao động xuất khẩu ở Hàn Quốc sau hơn 1 năm lấy vợ.
Ngày chồng đi, chị N. khóc rất nhiều, chị lo chồng sang đó ốm đau không ai chăm, lo thân mình bên này sống hiu quạnh trong nỗi gắt gỏng của nhà chồng, trách chồng không đợi có đứa con rồi hẵng đi để nhà còn có mẹ có con… Nhưng anh an ủi anh chỉ đi vài năm rồi về sau đó sẽ sinh cả đàn con cho vợ vui.
Thời gian đầu, anh chăm chỉ gọi điện về thăm nhà, động viên vợ, nhưng sau một thời gian bỗng tin tức bặt tăm. Chị chạy cuống lên tìm đến công ty xuất khẩu lao đông để hỏi, rồi chạy khắp nhà những người đi cùng anh đợt đó. Tin dữ ập đến thật đau đớn, chồng chị nghe theo lời rủ rê của bạn bè đã trốn khỏi công ty ra ngoài làm cho một xưởng gia công và không may bị đánh chết trong một lần xô xát.
Khóc chồng hết nước mắt, chị N. cùng lúc đó cũng phát hiện ra cơ thể mình có những chuyển biến khác lạ. Đi khám chị được bác sĩ cho biết đã mang bầu 3 tháng. Theo tính toán của bác sĩ ngược về ngày thụ thai thì đó cũng là thời điểm hai vợ chồng chị tiễn biệt nhau trước khi anh đi, chị vui mừng khôn xiết về thông báo kết quả cho nhà chồng nào ngờ…
Vừa nghe xong, bố mẹ chồng, các em chồng và họ hàng nhà chồng chị nhao nhao lên tiếng rằng họ không tin đó là máu mủ nhà họ.
“Anh tôi lấy chị một năm liền chẳng có gì, vậy mà anh tôi vừa đi vài tháng chị lại thông báo có chửa thì làm sao chúng tôi tin là con anh tôi được. Cái thứ đàn bà lăng loàn như chị mà cũng nghĩ sẽ qua mặt được nhà này ư?” – cô em chồng chị vừa nói vừa chỉ tay xỉa xói vào mặt chị dâu. Không chỉ dừng lại ở đó, nhà chồng đã đánh đập và đuổi chị N. đang bụng mang dạ chửa về lại nhà cha mẹ đẻ và bắt cha mẹ chị phải trả lại sính lễ cưới hỏi.
Trong suốt thời gian thai nghén, nước mắt là “thức ăn” thường xuyên của chị cả ngày lẫn đêm. Nước mắt của sự cô đơn, tủi nhục, nước mắt của sự oan ức mà chẳng biết cách gì chứng minh mình trong sạch, nước mắt của sự thương mẹ thương cha vì con mà chịu khổ… Rồi trời thương, cuộc sinh nở của chị suôn sẻ, một cậu con trai giống bố như đúc ra đời. Ngắm con, chị động viên mình cố gắng sống vì con.
Nước mắt vỡ òa ở phòng trả kết quả
Thời gian thấm thoắt trôi, con trai chị đã tròn 3 tuổi, càng lớn càng lanh lợi, giống bố. Một lần trong một chương trình tivi chị vô tình biết được muốn chứng minh huyết thống thì nhờ xét nghiệm ADN. Nỗi khát khao được chứng minh sự trong sạch của mình đã tiếp sức cho chị tìm đến nhà chồng và đề nghị họ đi cùng với chị ra Hà Nội làm xét nghiệm ADN cho thằng bé.
Các giám định viên của Viện Pháp y quốc gia cho biết, đi cùng mẹ con chị N. đến Viện hôm đó còn có một người đàn ông tự nhận là bố chồng chị N. Chỉ là bố chồng thôi chứ không phải là ông nội đứa bé. Cách đối xử, nói năng của người đàn ông này cũng rất lạnh lung và hà khắc với mẹ cọn chị N.
Đến ngày hẹn nhận kết quả, hai mẹ con chị N. và người đàn ông đó lại đến Viện. Ba người mỗi người một tâm trạng, cháu bé thì vô tư chơi đùa, chị N. thì căng thẳng thỉnh thoảng lại lén đưa tay lên chùi nước mắt, còn người đàn ông thì lạnh lùng như thể chắc rằng khoa học cũng rồi cũng sẽ bó tay không thể nào minh oan cho sự hư hỏng của cô con dâu.
Khi kết quả “có quan hệ huyết thống” được các giám định viên đưa ra, có nghĩa là bố đứa trẻ chính là người chồng đã quá cố của chị N., chị N. không ngoại tình như mọi người đã đổ tiếng oan, nhà chồng chị N. từ này đã có đứa cháu đích tôn (vì chồng chị là con trai duy nhất) thì mọi cảm xúc như vỡ òa ngay tại phòng trả kết quả.
Chị N, bật khóc tức tưởi, người đàn ông là bố chồng chị N., ông nội đứa trẻ quỳ sụp, nước mắt ngắn, nước mắt dài xin lỗi hai mẹ con chị N. Ông ta nói, chỉ vì nghe lời đàm tiếu của mọi người xung quanh mà không phân biệt được sự thật đến nỗi hắt hủi cả cháu đích tôn duy nhất của cả dòng họ…
ADN chính là sự phản ánh lại xã hội
Như vậy, có thể nói nếu như không có kết quả ADN thì có lẽ cuộc đời chị N. sẽ phải sống trong sự thị phi và những điều tiếng không hay cả đời. Theo Viện trưởng Viện Pháp y quốc gia ông Nguyễn Đức Nhự, trung bình mỗi năm Viện Pháp y Quốc gia nhận được khoảng nghìn lá đơn xin đăng ký làm xét nghiệm ADN với mục đích dân sự, trong đó đa phần là nhằm xác nhận quan hệ huyết thống giữa cha và con.
Câu chuyện đầy nước mắt của chị N. chỉ là một trong số hàng nghìn những mảnh đời, số phận tìm đến Viện Pháp Y để thực hiện xét nghiệm ADN. Có rất nhiều người nhờ ADN đã cứu vớt được hạnh phúc trước nguy cơ tan vỡ, nhưng cũng không ít người đau khổ trước sự thật được phơi bày…
Nhưng với các giám định viên, mỗi vụ việc giám định là mỗi lần để họ hiểu trách nhiệm làm nghề của mình hơn bởi “ADN không bao giờ cho kết quả sai khi người làm ra nó có tính trung thực, áp dụng đúng, đảm bảo quy trình một cách nghiêm túc khi thực hiện xét nghiệm”, và cũng là mỗi lần để họ hiểu cuộc đời hơn, như lời chia sẻ của ông Hà Hữu Hảo – Trưởng Khoa Y sinh học Viện Pháp y quốc gia:
“Nhiều người hỏi tôi, liệu có phải vì ADN mà hạnh phúc của nhiều gia đình bị tan vỡ hay không? Tôi khẳng định là: Không. ADN chính là sự phản ánh lại xã hội. Nếu trong gia đình họ yêu thương nhau thực sự, niềm tin được gây dựng bền chặt, hai vợ chồng đều có lối sống lành mạnh, không có những bí mật cần đến ADN giải mã thì chẳng có gì có thể xen ngang được. Ngược lại dù kết quả ADN có khẳng định là đúng nhưng giữa con người chẳng còn tình yêu, sự tin tưởng thì cũng sẽ sớm tan vỡ mà chẳng cần ai phải tác động”./.
Tác giả bài viết: Hồng Minh