Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố. Gia đình lại tương đối có điều kiện nên từ nhỏ tôi đã được chiều và luôn được bố mẹ lo cho cuộc sống đầy đủ nhất. Khi lên Thủ đô đi học, bố mẹ tôi cũng mua ngay cho tôi một căn chung cư nhỏ vì biết tôi sẽ không thể quen với việc ở nhà trọ.
Ra trường, tôi gặp và quen anh vì hai đứa cũng làm tại một công ty tư nhân. Anh cũng là dân tỉnh lẻ như tôi chỉ khác một điều là gia đình anh ở dưới quê và điều kiện sống không được như nhà tôi. Lúc biết tôi yêu anh, bố mẹ tôi ngăn cản lắm vì sợ con gái sau này sẽ khổ, nhưng tôi thì mù quáng theo tình yêu nên cứ đâm đầu vào.
Sau hai năm quen biết, chúng tôi quyết định sẽ tiến tới hôn nhân. Lúc này tôi mới được anh dẫn về quê ra mắt. Ở quê, nhà anh chỉ là căn nhà cấp 4 đã xuống cấp, nhà tắm và nhà vệ sinh thì được làm tạm bợ phía sau nhà, khi anh đưa tôi về nhà còn không có chỗ ngủ, hai đứa em của anh còn phải “sơ tán” sáng nhà hàng xóm để nhường chỗ cho tôi.
Lúc ấy, tôi cũng đã hơi chùn bước, nhưng rồi vì tình yêu nên tôi vẫn quyết định đến với anh. Hơn nữa, tôi nghĩ sau này hai đứa tôi cưới nhau về thì cũng sống trên Hà Nội chứ đâu có ở quê đâu mà lo.
Ngay sau ngày cưới, tôi đã nếm trải những cảm giác mà từ bé đến giờ tôi chưa từng trải qua. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng tôi đã lầm. Ngay sau ngày cưới, tôi đã nếm trải những cảm giác mà từ bé đến giờ tôi chưa từng trải qua. Mới chưa đến 5 giờ sáng chồng tôi đã gọi tôi dậy bảo tôi xuống bếp phụ mẹ nấu ăn sáng cho cả nhà. Trong khi đó từ bé đến giờ bình mình sớm nhất của tôi ít nhất cũng phải vào lúc 6h30.
Vì không quen với việc sử dụng nhà vệ sinh tạm bợ, cảnh cửa chỉ che được qua nửa người, mùi hôi thì bốc lên nồng nặc, nên gần như lần nào về quê tôi cũng phải nhịn không đi vệ sinh. Còn tắm thì phải chờ đến nửa đêm mọi người đi ngủ hết tôi mới tự tin bước vào nhà tắm bởi lẽ cánh cửa nhà tắm chỉ được che tạm bợ bằng một mảnh rèm mỏng mà thôi.
Nước ở quê nhà chồng tôi cũng không phải là nước máy mà là nước giếng khoan. Dù có bơm qua bể lọc nhưng nó vẫn có màu nhờ nhờ và đặc biệt thỉnh thoảng còn có vài con bọ gậy loăng quăng bơi trong đó. Chỉ nhìn thôi là tôi đã không muốn dùng rồi. Thế nên, lần nào về quê tôi cũng phải thủ theo vài chai nước suối để có cái uống và đánh răng rửa mặt.
Mỗi lần đánh răng rửa mặt xong, tôi còn phải giấu biến bàn chải và khăn của mình đi một nơi khác, bởi chỉ cần tôi để nó ở chỗ chung với mọi người trong gia đình thì một lúc sau đồ dùng của tôi sẽ được mọi người lôi ra sử dụng mà chẳng cần biết đó là của ai. Mà tôi không hiểu tại sao mọi người ở nhà chồng tôi có thể sử dụng những cái bàn chải cũ đến như vậy, chúng gần như đã mòn hết và còn cáu bẩn nữa.
Thế nhưng điều kinh khủng nhất vẫn là trong các bữa ăn. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng điều kinh khủng nhất vẫn là trong các bữa ăn. Nhà chồng tôi thường ngồi trải chiếu dưới đất để ăn cơm. Trong bữa cơm mọi người thi nhau cười nói, nhiều lúc thức ăn trong miệng còn bắn cả vào đĩa thức ăn chung làm tôi nhìn mà muốn ói.
Bố chồng tôi thì mỗi lần ăn xong đều ngồi ngay tại chỗ, dùng cái tăm quẹt qua quẹt lại hàm răng làm nước bọt vương vãi khắp nơi. Nói thật là về quê tôi chỉ dám ngồi xuống ăn nhanh nhanh chóng chóng cho qua bữa, còn đâu phải ăn bánh ngọt mang theo về để chống đói.
Đây chỉ là vài điều cơ bản tôi kể cho các bạn nghe thôi, chứ nếu các bạn được chứng kiến tận mắt thì có lẽ sẽ cảm thấy kinh khủng hơn nhiều. Mỗi lần có việc về quê như đám cưới, đám tang hoặc nghỉ lễ Tết là tôi đều cảm thấy stress kinh khủng và chỉ mong ngóng mau chóng được trở về Hà Nội. Nhiều khi tôi cảm thấy hối hận vì không nghe lời bố mẹ mà đâm đầu đi lấy chồng quê, bây giờ có muốn rút ra cũng không ra được.
Tác giả bài viết: N.T.T
Nguồn tin: