Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo, bố mẹ mất sớm. Cả dòng họ nhà tôi hầu hết đều làm lao động chân tay và lang thang khắp nơi để làm thuê kiếm sống. Vậy nên việc tôi học đại học và ở lại Hà Nội làm việc là niềm tự hào với gia đình.
Nhưng có lẽ vì sinh ra trong cảnh nghèo khó vậy nên thành ra tôi khép mình với những người giàu. Vậy nên khi gặp cô ấy, người vợ tôi vừa chia tay, tôi cứ nghĩ cô ấy cũng cùng cảnh như mình nên nhanh chóng đồng cảm. Cô ấy bố mẹ đều mất sớm và có người anh trai duy nhất thì lại sống ở nước ngoài.
Chia tay rồi cô ấy mới bảo rằng nếu ở với cô ấy đời tôi và có khi cả đời cháu cũng chẳng phải lo chuyện tiền bạc. Ảnh minh họa.
Tôi từng cảm phục nghị lực, một thân một mình giữa đô thị kiếm sống, lập nghiệp của cô ấy. Và nhiều khi nhìn cô ấy làm việc, vượt qua khó khăn tôi thầm nể phục lắm. Tôi nghĩ đây chính là người mà có thể cùng tôi vượt qua sóng gió cuộc sống nên sau khoảng 1 năm yêu nhau tôi đã hạnh phúc tổ chức đám cưới cùng cô ấy.
Tuy nhiên, đời thật là khó ngờ. Khi về sống chung rồi tôi mới biết cô ấy là con người ti tiện, keo kiệt, bủn xỉn đến kỳ quái. Nói nhiều người không tin, ngày cưới tôi đã phải một mình trang trải tất cả các khoản từ đặt tiệc, mua sắm đồ gia dụng cho đến cả những đồ dùng cá nhân của cô ấy cũng một tay do tôi sắm sửa. Cô ấy lúc nào cũng phó mặc mọi chuyện cho tôi.
Cũng kỳ lạ, kể từ khi cưới cho đến lúc về ở với nhau, khi phải mua bất cứ thứ gì cô ấy đều hỏi tiền tôi. Như nhà người ta, lấy nhau rồi vợ lo khoản này, chồng trả khoản khác nhưng quan niệm của cô ấy đàn ông là phải lo toàn bộ tiền trong nhà. Cứ khi hết tiền là cô ấy nghiễm nhiên hỏi tôi. Nhiều khi nhà hết xà bông tắm đến mấy ngày liền chỉ vì tôi đánh mất thẻ ATM.
Nhiều lần tiêu tiền quá tay, phải đi vay bạn bè để đưa tiền chợ cô ấy, trong khi tôi thừa biết lương tháng của cô ấy thậm chí còn cao hơn tôi mà tôi không khỏi chạnh lòng. Chẳng lẽ lại suốt ngày đi cãi nhau với vợ về chuyện tiền nong.
Nhưng thú thực tôi không bao giờ có cảm giác được chia sẻ với cô ấy về chuyện tiền bạc. Cứ nghĩ đến vẻ mặt trơ tráo của của cô ấy khi nói: Hết tiền thì nghỉ ăn nhé mỗi khi cô ấy hỏi tiền mà tôi không có là tôi lại thấy chán nản.
Lấy nhau xong như nhà người ta chỉ mong có con, cô ấy thì cứ chần chừ mãi vì lý do phải có đủ 100 triệu để đẻ thì mới mang bầu. Cứ khi nào tôi giục cô ấy mang bầu thì cô ấy bảo: anh đưa tiền đây đã. Cô ấy bảo cô ấy phải chắc chắn để con cái không bị khổ. Tôi nghe chuyện mà thấy nực cười nhưng nghĩ cả hai vợ chồng còn trẻ chưa phải lo lắng quá chuyện con cái nên tôi vẫn lần lữa.
Tuy nhiên, quá đáng nhất phải kể đến lần bốc mộ cho bố mẹ tôi. Tôi là con trưởng nên phải gánh vác phần trách nhiệm tiền nong nhiều hơn, mà lại đột xuất nên có hỏi tiền cô ấy. Ban đầu cô ấy từ chối nhưng sau khi thấy tôi giận dữ cô ấy có đấu hòa, chủ động đưa tiền cho tôi nhưng đưa với thái độ rất khó chịu.
Rồi khi cô ấy theo tôi về quê bốc mộ cho bố mẹ tôi, cô ấy tỏ ra coi thường họ hàng nhà tôi ra mặt. Nhìn tôi chi tiền cô ấy xót nên luôn kiếm cớ mắng tôi và có những lời xúc phạm họ hàng vì cậy nhờ tiền của cô ấy.
Không thể chịu được, tôi quyết định ly thân rồi ly hôn. Vợ cầu xin tôi tha thứ và tìm mọi cách níu kéo. Ngày nhìn thấy tờ đơn ly hôn của tôi, cô ấy khóc lóc và lúc này cô ấy mới thú nhận rằng cô ấy rất giàu.
Vợ bảo, cô ấy được bố mẹ thừa kế một khối tài sản khổng lồ tới vài chục tỉ. Anh trai cô ấy cũng đã sẵn sàng mua nhà cho cô ấy ở nước ngoài, khi nào cô ấy muốn sang đó sống là có nhà cửa sẵn sàng.
Cô ấy còn trơ tráo bảo nói nếu ở với cô ấy đời tôi và có khi cả đời cháu cũng chẳng phải lo chuyện tiền bạc. Ảnh minh họa.
Cô ấy còn trơ tráo bảo nói nếu ở với cô ấy đời tôi và có khi cả đời cháu cũng chẳng phải lo chuyện tiền bạc vì họ hàng nhà cô bên nước ngoài rất nhiều nên cầu xin tôi nghĩ lại.
Trời ơi, một người giàu có vậy mà lâu nay lại tính toán chi li về mặt tiền bạc vậy sao. Tôi nào có phải ăn hoang phá hoại hay thôn tính gì mà cô ấy phải cảnh giác giấu kín mọi thông tin về tài sản riêng như vậy chứ.
Tôi nghĩ giang sơn khó đổi bản tính khó rời. Cô ấy khó mà thay đổi được nên vẫn quyết định ly hôn. Mọi người có nghĩ quyết định của tôi là chín chắn? Có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi?
Tác giả bài viết: Ngọc Viễn (Hà Nội)