Cô không chỉ đọc được những lời lẽ tình tứ họ dành cho nhau, mà còn cả những bức ảnh ôm hôn thân mật anh lưu trong máy. Đó là cô nàng đồng nghiệp ở công ty đối tác. Tươi trẻ, cá tính và duyên dáng, đàn ông mê cô ta cũng đúng. Thế nhưng anh là đàn ông có vợ, và mới hơn một năm trước thôi, đứng trước bao nhiêu người anh thề non hẹn biển sẽ mang lại hạnh phúc cho cô, anh quên sao?
Cô đau và hận. Đau đớn đến tột cùng mà hận cũng đứt gan đứt ruột. Cô không thể mở miệng chất vấn anh, cũng không còn hứng thú vạch trần tất cả. Phải, như thế là quá mức tầm thường, không đủ thỏa mãn khát khao giải tỏa nỗi hận trong lòng cô lúc này.
Anh đã luôn khiến cô tin tưởng, làm cô nghĩ rằng dù cả đàn ông trên thế giới này đều là kẻ phản bội thì vẫn trừ anh ra. Nhưng bây giờ chính anh lại là tội phạm quăng cô từ thiên đường xuống tận đáy sâu địa ngục, biến cô thành kẻ ngốc nghếch trong mắt bạn bè anh, bởi anh đã dẫn cô ta tới vài cuộc tụ họp bạn bè, ai cũng biết anh và cô ta có qua lại.
Hai tháng qua, bên ngoài anh yêu đương say đắm với cô ta nhưng về nhà anh vẫn vuốt ve trìu mến, nựng nịu ngọt ngào và chiều chuộng cô như một người chồng yêu vợ nhất trên đời. Trong lòng anh lúc này, dù vẫn yêu cô, nhưng tình yêu ấy chỉ còn một nửa so với trước kia, bởi trái tim anh đã có sự hiện hữu của người đàn bà khác, thể xác anh cũng đã hiến dâng hết mình cho người phụ nữ khác ngoài cô. Anh không chỉ là một kẻ phản bội, kẻ dối trá hai mặt, mà còn dẫm đạp tình yêu của cô dưới chân không thương tiếc!
Chia ly là sớm muộn, bởi vết thương lòng cô biết nó sẽ chẳng bao giờ lành được. Nhưng cô cần thời gian, và cô cũng cần tặng lại cho anh một "món quà" tương xứng. Những gì cô phải chịu đựng hôm nay, một ngày anh sẽ phải gánh điều y hệt. Như vậy mới công bằng, và cuộc hôn nhân này chấm dứt mới được thanh thản.
Valentine, ngày Lễ tình nhân, ngày kỉ niệm của cô và anh, ngày anh đã quỳ gối tặng cô chiếc nhẫn cầu hôn và cô thì hạnh phúc gật đầu đồng ý. Trước đó mấy ngày, anh đã dịu dàng hỏi cô muốn làm gì vào ngày này. Cô ngoài cười mà trong lòng lạnh giá, anh vẫn nhớ đấy chứ, hóa ra anh chưa quên. Cô nói, năm nay hãy để cô thiết kế một ngày đáng nhớ tặng anh. Anh ôm chặt cô vào lòng, yêu thương hôn lên tóc cô, nồng nàn như thuở nào. Có điều vòng tay của anh lúc này không hề khiến cô thấy ấm áp và cảm động nữa.
Chiều tối ngày Valentine, anh trở về từ công ty sau khi đã tranh thủ giờ nghỉ trưa để chúc mừng Lễ tình nhân cho nhân tình, nhưng nhà cửa vắng tanh, bóng dáng cô không thấy đâu. Anh gọi cho cô, cô đã tắt máy không liên lạc được. Nghĩ rằng cô đang chuẩn bị một điều bất ngờ dành cho mình, nên anh yên tâm đi tắm, ăn mặc chỉnh tề đợi cô. Vậy mà cho mãi tới nửa đêm, cô vẫn không xuất hiện, điện thoại vẫn không liên lạc được. Khi đồng hồ điểm 12 tiếng, báo hiệu sang ngày mới, anh mới hốt hoảng nhận ra, thực sự có chuyện xảy ra rồi.
Anh hộc tốc gọi điện về bên ngoại để hỏi thăm, nhưng bố mẹ vợ nói không biết. Anh gọi tới tất cả những nơi có thể, nhưng kết quả cũng chẳng khá hơn. Anh lao xe ra ngoài, đến những địa điểm quen thuộc mà bóng dáng cô vẫn bặt tăm. Cô thật sự đã mất tích rồi.
Gần sáng mệt mỏi về tới nhà, anh lục lọi tất cả ngõ ngách hòng tìm một dấu hiệu cho thấy về hành tung của cô nhưng vô vọng. Quần áo cô vẫn còn nguyên, mọi thứ vẫn thế, chỉ duy có hai thứ không thấy, đó là túi xách của cô và chiếc máy tính cá nhân. Nhưng như thế cũng chẳng nói lên điều gì, bình thường ra ngoài cô vẫn mang theo hai món đồ ấy mà.
Hôm sau, tuần sau, và tới tận tháng sau, anh vẫn không thể thấy bóng dáng cô thêm một lần nào. Cô như bốc hơi khỏi thế giới này. Công ty bảo cô nghỉ việc không lí do, cũng không viết đơn xin thôi việc. Bố mẹ cô nói cô không hề thông báo gì với ông bà. Nhưng nhìn vào sự bình thản của mẹ vợ, anh biết bà và vợ anh vẫn liên lạc với nhau... Anh cố tìm ra manh mối của vợ qua bạn bè cô thì họ cho hay trước đó không thấy cô có dấu hiệu đáng nghi nào. Còn anh, vì khi ấy anh đang chia nửa thời gian và tâm trí mình cho bồ nên bản thân anh cũng không nhận ra cô có gì bất thường trước ngày Valentine hay không nữa.
Cô bỗng dưng biến mất, không lí do, không một lời báo trước khiến anh như muốn phát điên. Anh không ngừng nghỉ tìm kiếm cô khắp nơi, bao đêm anh không ngủ được vì những câu hỏi dằn vặt trong đầu. Cô đã đi đâu? Giờ này cô làm gì? Cô đang yêu anh nhiều như vậy cơ mà, hẳn là cô không thể đường đột ra đi như thế chứ? Cô mất tích, anh cũng chẳng còn tâm trạng mà quan tâm đến cô tình nhân kia. Anh hốc hác, hao mòn đi, vật vờ như người mất hồn, chẳng làm việc gì được hẳn hoi sau một tháng kể từ ngày cô đi...
Về phần cô. Ngày ra đi, cô chỉ cần chiếc túi xách với các giấy tờ cá nhân, thẻ ngân hàng, và laptop để làm việc, cô bỏ lại tất cả những gì liên quan đến anh, cũng như để tình yêu đã từng dành cho anh ở lại. Buổi chiều hôm trước, cô đã có một buổi nói chuyện thật lâu với mẹ. Bà là người duy nhất hiện giờ cô liên lạc. Đột ngột biến mất vào lúc anh nghĩ rằng cô đang yêu anh nhất, đó là màn trả thù cô dành cho anh.
Ở một thành phố cách xa nơi anh sống, cô đang bắt đầu cuộc sống mới của mình, công việc mới, những mối quan hệ mới, tìm kiếm những niềm vui bắt đầu từ nhỏ bé để tô hồng lại cuộc đời mình sau chuỗi ngày xám xịt và u tối do nỗi đau bị phản bội gây nên. Cô chưa thể quên được anh, nhưng cô tin, rồi thời gian sẽ xóa nhòa tất cả…
Tác giả bài viết: Giang Phạm
Nguồn tin: