Sau khi tốt nghiệp cấp 3 dù đỗ Đại học, nhưng tôi vẫn kiên quyết đòi theo anh vào Nam làm công nhân. Tuy nhiên, anh một mực bắt tôi học tiếp, anh nói: “Anh không muốn em giống anh, em phải học để đổi đời, anh cũng đã hứa với bố mẹ nuôi em ăn học tới khi em có một việc làm ổn định rồi”.
Ngày đó, dù lương ba cọc, ba đồng nhưng hàng tháng, anh vẫn gửi tiền đều đặn cho tôi. Vốn thương anh, không muốn anh lo lắng nhiều, nên khi chỗ trọ ổn định, tôi đã đi làm thêm để có chút tiền trang trải học phí.
Tôi đã khóc khi nhận quà cưới của anh trai (Ảnh minh họa).
Và rồi tôi gặp Tuấn, một chàng trai Hà Thành, Tuấn đem lòng yêu tôi, Tuấn cũng không giấu giếm gia cảnh khi nói, Tuấn là con nhà có điều kiện và anh mong sẽ bù đắp cho tôi phần nào tuổi thơ cay đắng.
Không chỉ Tuấn, mà bố mẹ Tuấn cũng đồng ý để chúng tôi yêu nhau. Chính điều đó khiến tôi xúc động vô cùng, trước đó tôi lo sợ họ sẽ phản đối, họ sẽ không chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi.
Để tôi yên tâm, mỗi tuần mẹ Tuấn đều bảo anh đưa tôi đến ăn cơm một lần. Cứ thế, tôi từ một cô gái xa lạ, bỗng dưng trở thành một người thân quen trong gia đình anh. Hơn một năm sau đó, chúng tôi làm đám cưới, khi đó tôi cũng vừa ra trường đi làm tại một công ty tư nhân.
Ngày cưới, có anh trai tôi, chị dâu, cùng với mấy người họ hàng xa tới tham dự. Nhìn ai cũng vất vả mà tôi không cầm được nước mắt, bao năm không gặp, anh tôi gầy và già đi rất nhiều.
Khi trao quà cưới, nhà trai trao cho tôi nào là kiềng vàng, nhẫn vàng, hoa tai vàng... nhưng anh tôi chẳng có gì ngoài một chỉ vàng. Chính điều này, khiến cho một số quan khách tỏ vẻ ngạc nhiên, họ xì xào bàn tán. Có một bà cô bên gia đình anh còn cố tình nói to rằng: “Cưới em gái mà chỉ có mỗi chỉ vàng, bèo bọt thế sao?”.
Mẹ chồng tôi thoáng chút buồn vì lời nói của vị quan khách kia nhưng rồi bà quay sang tôi mỉm cười. Sau đó, bà nói: “Tôi xin nói thêm về con dâu mình, con dâu tôi vốn có gia cảnh khá đặc biệt, nhưng chúng tôi trân trọng điều đó và đây là anh trai của cháu người mà chúng tôi phải nói lời cảm ơn rất nhiều”.
Bà nói rồi cầm tay tôi: "Con dâu là món quà lớn nhất của gia đình chúng tôi".
Khi đó, tôi chỉ biết ôm anh mà khóc. Tôi nói trong nghẹn ngào: “Cảm ơn anh đã hi sinh cả tuổi thanh xuân cho em ăn học, em hứa sẽ sống tốt, sẽ hạnh phúc để anh yên tâm”.
Dưới khán phòng, mọi người vỗ tay bởi những nhắn gửi đẫm nước mắt của mẹ chồng tôi. Và đó cũng chính là một kỷ niệm đáng nhớ nhất mà tôi luôn ghi nhớ trong cuộc đời. Trong giây phút đó, tôi tự hứa sẽ sống tốt với mẹ chồng và gia đình chồng để không phụ tình yêu thương ấy.
Tác giả bài viết: Nguyễn Huyền Thương (Thái Bình)
Nguồn tin: