Với người khác, kí ức tuổi thơ có thể họ không nhớ hết, nhưng với con, đó là kí ức kinh hoàng và con mãi mãi không bao giờ quên được. Sống với mẹ kế, đặc biệt sau khi mẹ kế sinh con, con cảm thấy con bị cho ra rìa. Bố con không cưng nựng con, coi con như người ngoài mỗi khi con ghen tức với em. Vì bố không yêu con nên con cảm thấy tủi thân, trẻ con mà, thường hay khóc lóc, khó chịu. Bố dạy con bằng cách dạy của người lớn và cho con đòn roi. Mẹ kế con thì không có chút tình cảm nào với con, bà cứ mặc con tự ăn, tự lớn.
Chính vì thế, từ nhỏ, con đã nếm đủ trái đắng, ngọt bùi, con hiểu thế nào là phải tự thân vận động. Bố dành hết tình yêu thương cho em nên không thể biết, khi không có bố ở nhà, người vợ mà bố cho là dịu hiền với con mình ấy đã đối xử với con như thế nào. Có miếng ngon, tất nhiên con không được ăn, phải ăn thừa lại đồ của em con. Con không vấn đề gì với em cả, vì dù sao, em cũng là cùng cha khác mẹ, con cũng có thể nhường em nếu như mẹ kế nói một lời.
Về nhà mình, sống chung với mẹ, con mới thấy cuộc sống này khắc nghiệt hơn con tưởng tượng. (ảnh minh họa)
Con bị ám ảnh vì kí ức thiếu thốn tình yêu thương, mọi việc trong nhà con phải làm hết. Từ khi còn nhỏ, con đã phải vào bếp nấu nướng, dọn dẹp, giặt giũ không chừa thứ gì. Con không có mẹ nên thèm khát tình yêu thương của mẹ biết bao nhiêu, mong muốn được một lần gọi mẹ thật lòng.
Khi con yêu con trai của mẹ, con đã vui mừng vì sắp tới đây, con sẽ được gọi mẹ, được mẹ yêu thương, cưng nựng và sẽ được coi mẹ như mẹ đẻ của con. Con đã nói với chồng con rằng, con sẽ cố gắng làm một người vợ, người con dâu tốt để anh ấy không buồn lòng. Nghĩ mẹ không có con gái và cũng đã từng làm dâu, con tin mẹ hiểu được lòng con. Nhưng nào ngờ…
Về nhà mình, sống chung với mẹ, con mới thấy cuộc sống này khắc nghiệt hơn con tưởng tượng. Lớn rồi, trưởng thành rồi, có gia đình rồi cũng không thoát khỏi cảnh bị soi mói, hành hạ, nói năng nặng lời. Con chưa từng được nghe một câu nói ngọt ngào từ mẹ dù con cố gắng đối xử với mẹ thế nào. Trong mắt mẹ, con chỉ là con dâu, không hơn không kém.
Mẹ không hài lòng với bất cứ thứ gì con làm. Thức ăn con nấu, mẹ không ăn. Con giặt đồ, dùng điện, dùng quạt, điều hòa, mẹ đều chửi bới nói con hoang phí, không biết tiết kiệm cho nhà chồng. Con mua đồ ăn mẹ cũng nói con không có ý thức, toàn mua những thứ mình thích ăn. Con còn nói được gì mẹ ơi…
Tại sao mẹ không thể chân thành với con trong khi con thật lòng với mẹ? Hãy cho con được làm con của mẹ, là con gái của mẹ, được không mẹ ơi! (ảnh minh họa)
Mẹ đi nói xấu với bà con lối xóm rằng con hỗn láo, đi làm không đưa tiền cho mẹ. Hàng tháng con biếu mẹ tiền, ngoài ra còn đóng tiền điện, tiền ăn nhưng mẹ lại bịa chuyện như vậy, mẹ có quá đáng lắm không? Tất cả mọi việc, mẹ đổ dồn lên vai con, mẹ không cho con nghỉ ngơi bất cứ ngày nghỉ hay ngày lễ. Con đi làm, tối về lại hùng hục nấu cơm, sáng dậy thì dọn nhà, giặt giũ. Mẹ nhất định không động tay vào vì mẹ coi như đó là việc của con dâu. Mẹ ơi, sao con khổ thế này?
Con đã coi mẹ như mẹ đẻ, kính yêu mẹ, chăm sóc sức khỏe cho mẹ nhưng mẹ đều nói con sống giả tạo? Con phải làm gì để mẹ vừa lòng? Con đau khổ lắm, chán nản lắm rồi mẹ ơi! Con đã khổ lắm rồi mẹ ơi, xin hãy cho con được làm con dâu tốt, được coi mẹ như mẹ đẻ, hãy đối xử với con như chính con gái của mẹ vậy. Đừng biến con thành người ngoài cũng đừng hành hạ con thêm nữa. Vì con thật sự không thể chịu được tình cảnh này. Con sống khổ lắm rồi, con muốn được sống sung sướng, được thay đổi cuộc sống của mình, được thoát kiếp tệ bạc mẹ ơi!
Tại sao mẹ không thể chân thành với con trong khi con thật lòng với mẹ? Hãy cho con được làm con của mẹ, là con gái của mẹ, được không mẹ ơi!
Tác giả bài viết: TG