Cuộc sống

Mẹ chồng khóc lóc van xin tôi ly hôn chồng

Mẹ nắm tay tôi và nói ‘con ơi, hãy bỏ con trai mẹ. Mẹ biết nó yêu con, nó không thể dứt được con ra nên mẹ chỉ còn cách cầu xin con'.

Tôi chết lặng khi lần ấy, mẹ nắm tay tôi và nói ‘con ơi, hãy bỏ con trai mẹ. Mẹ biết nó yêu con, nó không thể dứt được con ra nên mẹ chỉ còn cách cầu xin con. Con là đứa con gái tốt, mẹ đành phải làm cách này vì con của mẹ phải có người nối dõi. Con không sinh được con thì con buông tha cho nó. Nó là con trai đích tôn của mẹ, mẹ cung cần cháu đích tôn. Mẹ yêu quý con nhưng mẹ không thể giữ con ở lại làm dâu của mẹ. Nếu được, con hãy làm con nuôi của mẹ, để con trai mẹ đi lấy vợ mới, nhé con. Mẹ cầu xin con’. Lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến cảnh tượng trớ trêu như vậy, tôi cứ nghĩ, đó chỉ là cảnh ở trong phim, người ta thường diễn với nhau như thế.

Lấy chồng suốt 5 năm, tôi và anh không sinh được con, đến mức, tôi bị bệnh phải cắt hết cả buồng trứng. Làm gì còn hi vọng con cái gì nhưng chồng tôi yêu tôi và anh nói sẽ nhận con nuôi. Chỉ cần vợ chồng yêu thương nhau, sống bên cạnh nhau vui vẻ là được. Đời này, tìm được một người yêu thương mình, đối xử chân thành với mình chẳng dễ dàng gì.

Tôi tin lời chồng vì với tôi, dù chồng không sinh được con, tôi cũng sẽ không phiền lòng, không bỏ anh. Tôi sẽ cùng anh xây dựng gia đình, nhận những đứa con nuôi. Nên khi chồng đề cập tới chuyện đó, tôi rất đồng tình.

me chong khoc loc van xin toi ly hon chong mechongcauxin tam eva1 1466073253 width500height311
Tôi yêu kính mẹ chồng, mẹ cũng rất yêu quý tôi, như con cái ruột thịt trong nhà. Chính vì vậy, khi mẹ van xin, tôi càng cảm thấy lo sợ. (ảnh minh họa)

Thật không ngờ, mẹ chồng không đồng ý. Bà cho rằng, tôi là người đã níu kéo con trai bà, để anh lựa chọn con đường ấy. Dù hai mẹ con vô cùng yêu quý nhau, mấy năm nay bà và tôi chưa một lời đàm tiếu nhưng mẹ chồng vẫn không chấp nhận chuyện này.

Tôi yêu kính mẹ chồng, mẹ cũng rất yêu quý tôi, như con cái ruột thịt trong nhà. Chính vì vậy, khi mẹ van xin, tôi càng cảm thấy lo sợ. Tôi sợ, tôi sẽ không kìm được lòng, sẽ gật đầu với mẹ, sẽ chấp nhận ra đi để chồng đi lấy vợ mới, sinh con đẻ cái. Tôi không thể ích kỉ giữ anh ở lại. Tôi phải để cho anh có gia đình riêng, để cho anh có con cái ruột thịt của mình và phải để cho mẹ chồng có cháu nối dõi.

Tôi khóc lóc suốt cả ngày hôm đó, nghĩ rất nhiều và cuối cùng, tôi quyết định từ bỏ anh. Tôi viết đơn ly hôn, đã kí sẵn và xếp đồ bỏ về nhà mẹ đẻ. Phải từ bỏ người mình yêu thương, còn gì đau đớn hơn. Nhưng không thể ích kỉ ở bên anh, làm khổ anh được. Anh có lẽ cũng vì yêu, và cả vì thương tôi nên chấp nhận kông bỏ tôi. Nhưng còn mẹ chồng, tôi không thể làm ngơ với những giọt nước mắt cay đắng ấy.

Thôi thì, một cánh cửa khép lại là một cánh cửa khác mở ra. Yêu anh cũng không có nghĩa là cứ sở hữu anh. Rồi tôi tin, anh cũng sẽ quên được tôi và tôi cũng sẽ tìm được niềm vui mới. Tôi cầu chúc anh tìm được người phụ nữ hết lòng yêu thương, quan tâm anh và mong cho mẹ chồng bình an, có một gia đình hạnh phúc…

Tác giả bài viết: Anh Bùi

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP