Giới trẻ

Lặng người xúc động vì lá thư "con trai nhỏ gửi bố trên trời cao"

Không phải ai cũng có diễm phúc được cha dìu dắt cho đến ngày trưởng thành…

Tạo hóa thật tuyệt vời khi ban cho mỗi người một người thầy biết tất tần tật mọi thứ trên đời, kiêm luôn nhiệm vụ của một người vệ sĩ, một người bạn và một siêu anh hùng. Đó chính là người cha.

Nhưng người thầy, người vệ sĩ, người bạn, siêu anh hùng ấy, đáng tiếc thay, vẫn là một con người và không thể theo ta mãi được. Nếu may mắn, Người sẽ dõi theo ta đến khi khôn lớn, trưởng thành và già đi.

Còn nếu không, những gì ta nhớ về Người chỉ là qua những mẩu kí ức ngọt ngào, những tấm ảnh cũ, những lời mà mọi người xung quanh vẫn còn kể về Người.

Và mẩu chuyện nhỏ dưới đây sẽ giúp bạn thêm quý trọng những phút giây còn có cha bên đời, để rồi biết rằng mình may mắn hơn rất nhiều người trên thế giới này đến nhường nào…

Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, khi chị Suzanne Womac Edwards thức dậy và ra khu vườn trước nhà, chị bắt gặp một quả bóng bay nằm trơ trọi trên thảm cỏ.

Chị tiến đến gần, nhặt quả bóng lên, và đó là giây phút quả bóng bay ấy bắt đầu hạ cánh xuống trái tim chị thay vì nền cỏ ướt kia.


Bức ảnh và lá thư kèm theo quả bóng bay đáp xuống sân nhà chị Suzanne. (Ảnh: Suzanne Womac Edwards)

Kèm theo quả bóng bay là một bức thư mà theo lời chị Suzanne là đã truyền cảm hứng cho chị “ôm gia đình nhỏ chặt hơn một chút nữa và bật khóc”.

Đó là một mẩu giấy nhỏ đã lấm bẩn, có lẽ đã trải qua biết bao sương gió và bụi đường, với những con chữ to, xiêu vẹo và non nớt:

“Cha ơi, con ước gì cha ở đây để cha con mình có thể cùng vui đùa. Con chúc cha một mùa Giáng sinh thật an lành. Con mong cha nói với Chúa trời tặng cho con những món quà thật đẹp.

Con mong cha hạnh phúc ở nơi thiên đường. Nếu cha đồng ý thì nhớ nói với con nhé. Con yêu cha. Kí tên: Alexander”.


Những dòng thư đầy non nớt và chạm đến trái tim biết bao người của cậu bé Alexander. (Ảnh: Suzanne Womac Edwards)

Chia sẻ hình ảnh và câu chuyện trên trang Facebook, chị Suzanne viết vài dòng nhắn nhủ đến cậu bé con: “Gửi Alexander, cô muốn cháu biết rằng thiên đường là một nơi rất tuyệt, tuyệt hơn những gì hai cô cháu mình có thể tưởng tượng ra.

Đó là nơi không có nỗi đau hay âu lo. Cô chắc chắn rằng cha cháu không hề muốn bỏ cháu đi hay khiến cháu cô đơn, buồn bã đâu.

Nhưng ở nơi thiên đường ấy, ông vẫn đang ổn và rất hạnh phúc. Ông muốn cháu cũng hạnh phúc nữa! Cha sẽ luôn yêu thương cháu và cô đảm bảo rằng cháu đang làm ông ấy tự hào! Giáng sinh an lành, cháu nhé!”.


Qủa bóng của Alexander không đáp xuống nền cỏ ướt. Nó đã đáp xuống trái tim của mỗi chúng ta. (Ảnh minh họa - Nguồn: Internet)

Quả thật không sai khi biết bao sách báo, câu chuyện đều nói rằng Giáng sinh là mùa của yêu thương, mùa mà những điều kì diệu cứ thi nhau nở rộ.

Thiên thần nhỏ Alexander đã gửi những dòng thư đầy ấm áp đến cho cha mình nơi thiên đường bằng một quả bóng bay.

Tuy quả bóng bay không chạm đến thiên đường như ý nguyện của cậu bé, nhưng nó đã thực sự mở ra thiên đường ngay trong lòng mỗi người chúng ta – những người đang đã, đang và sẽ biết về câu chuyện nhỏ này.

Tác giả bài viết: Vĩnh Tinh

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP