Trước khi cưới nhau, mẹ tôi đã cho tiền mua một căn hộ nhỏ ở trên thành phố, cách nhà chỉ có 20km. Chúng tôi đi làm ở trên đó nên dự định sẽ sống riêng, thi thoảng về thăm bố mẹ.
Vợ lấy làm vui mừng lắm. Vì mới cưới đã có nhà, có ai mà không thích chứ. Chỉ là thời gian đầu, nhà cửa còn sửa sang, chúng tôi chưa kịp chuyển ra ở nên phải ở tạm nhà bố mẹ cả tháng. Lúc đó, vợ chồng tôi chở nhau đi đi về về khá là vất vả. Nhiều lúc động viên vợ nhưng vợ vẫn bảo ‘em thấy không sao cả, đi thế cũng thoải mái, vui mà’.
Ở chung với bố mẹ chồng, chúng tôi chẳng vất vả gì. Đi sớm, về muộn vì nhà xa nên mọi việc trong nhà mẹ lo cả. Sáng, mẹ dậy chuẩn bị đồ ăn sáng để vợ chồng kịp ăn khi đi làm. Rồi tối về tới nhà đã muộn, cơm canh đã sẵn sàng, chúng tôi chỉ việc ngồi vào bàn ăn rồi dọn dẹp. Có tối, hai vợ chồng lại đưa nhau đi chơi, đi cà phê, cuộc sống thật là thoải mái.
Vợ bảo, ở với bố mẹ chồng thích vì không phải làm gì, cơm không phải nấu, bố mẹ cũng hết sức thoải mái. Hơn 1 tháng về làm dâu, vợ tôi béo trắng ra, nhìn xinh xắn hẳn. Mọi việc trong nhà không đến tay vợ. Mẹ tôi cũng là người dễ tính nên rất nuông chiều con dâu và con trai. Nhà neo người, chỉ có bố mẹ và hai vợ chồng nên ông bà cũng thoải mái trong việc thu xếp, dọn dẹp. Mẹ ở nhà cũng rảnh nên giúp con cái thu dọn cũng là niềm vui của mẹ.
Hơn 2 tháng ở nhà chồng, mọi việc đã xong xuôi, tôi bàn với vợ ra ở riêng. Vợ cứ chần chừ bảo ‘từ từ đã anh, em thấy cũng có vội gì đâu’. Khi đó, tôi khá là ngạc nhiên. Như người khác, chắc chỉ mong nhanh chóng chuyển ra ngoài cho tự do, đi lại gần gũi, vợ lại khất lần không muốn ra.
Tôi cho vợ thêm 1 tháng ở lại để mua sắm đồ đạc cho nhà mới, thu dọn mọi thứ. Đến lúc tôi quyết định chọn ngày đẹp dọn ra ngoài thì vợ phán một câu khiến tôi choáng: “Hay mình bán nhà đó đi anh, ở đây thích mà. Em thích ở với bố mẹ, chẳng bận rộn gì, bố mẹ lại giúp mình nhiều. Mà anh cũng nên ở với bố mẹ vì ông bà chỉ có một mình anh, anh đi rồi bố mẹ ở nhà buồn lắm”. Tôi hơi choáng. Có cô con dâu nào lại thích ở chung với bố mẹ chồng? Tưởng vợ sẽ mừng rỡ vì được chuyển đi, ai ngờ mọi quyết định hoàn toàn ngược lại.
Tôi ngại đi làm xa, 20km với vợ không là gì vì vợ ngồi sau, còn tôi phải lái xe. Sáng phải dậy sớm, tôi mệt lắm. Nhất là trời mưa, đi xe máy vất vả vô cùng, vợ đâu có hiểu được điều đó. Ra riêng, khoảng cách không quá xa, hàng tuần có thể về chơi với bố mẹ được. Tôi đã động viên vợ như thế mà vợ khăng khăng không chịu đi. Vợ bảo chán ở riêng, buồn, không có người nói chuyện. Chưa có con cái, chỉ có hai vợ chồng nên không thích. Mà ở quê, cuộc sống yên bình, không khí trong lành dễ chịu. Đi ra ngoài thành phố khói bụi, ô nhiễm.
Đúng là vợ có một không hai. Trên đời này chưa thấy người con dâu nào lai cứ khăng khăng thích sống chung với bố mẹ chồng như vậy. Thân làm con trai, tôi còn mong vợ ra ngoài ở riêng cho tự do, tránh mâu thuẫn với mẹ chồng, cho tôi đỡ mệt. Ai ngờ…
Tôi cứ cương quyết dọn ra ngoài thì vợ khóc lóc bảo ‘nếu anh thích ra riêng thì chúng ta ly hôn. Không an cư thì làm sao lạc nghiệp? Em thích sống với bố mẹ, thoải mái, dễ chịu. Anh bắt em ở nơi không thoải mái, làm sao em yên tâm làm việc, sinh sống được đây. Nếu cứ vậy thì chúng ta ly hôn đi’.
Tôi choáng toàn tập. Tất nhiên, có thể chỉ là câu nói cửa miệng của vợ chứ làm gì có chuyện vợ muốn ly hôn khi vừa mới cưới nhau. Chỉ là, tôi quá bất ngờ. Dù tôi chẳng muốn ở chung vì phải đi làm quá xa nhưng tình cảm vợ dành cho bố mẹ tôi, gia đình tôi cũng khiến tôi có chút xúc động. Thật may là mẹ chồng con dâu không có mâu thuẫn gì, lại cực kì yêu quý nhau. Nếu mà cứ thế này thì tốt quá.
Chỉ sợ sau này, khi có con cái rồi, mâu thuẫn mới bắt đầu nảy sinh. Khi đó, vợ muốn ra riêng thì phải làm sao? Bán nhà rồi lấy nhà đâu mà ở? Thôi thì cứ để dành cái nhà này, đành chiều theo ý vợ, vất vả một tí nhưng bố mẹ vui, vợ vui là được. Phận làm chồng đành nhún nhường vậy. Vì vợ tôi là nàng dâu hiếm có, lại thích ở chung với bố mẹ chồng.
Tác giả bài viết: Thành
Nguồn tin: