Trong mắt của mọi người, ai cũng nghĩ chúng tôi có một cuộc tình đáng ngưỡng mộ lắm. Kể ra, yêu nhau hơn 4 năm ở thời đại này cũng là đáng quý. Cũng chính vì suy nghĩ này mà đã hơn 1 năm nay, tôi muốn chia tay nhưng lại không dám nói vì sợ không biết phải đối diện với anh và gia đình như thế nào.
Chúng tôi yêu nhau từ năm cuối Đại học. Ngày ấy, anh hiền lành, tốt tính lại si mê tôi nên tôi cũng rất hạnh phúc. Hai đứa hứa hẹn với nhau nhiều điều, dự tính bao giờ có việc làm sẽ cưới nhau luôn. Nhưng cuộc sống đúng là chẳng ai nói trước được điều gì. Những bận rộn, áp lực, công việc… cứ cuốn chúng tôi đi. Và cho tới khi tôi bình tâm nhìn nhận lại thì tôi thấy mình chán anh lắm rồi. Tôi muốn chia tay nhưng lại không dám nói.
Những bận rộn, áp lực, công việc… cứ cuốn chúng tôi đi. Và cho tới khi tôi bình tâm nhìn nhận lại thì tôi thấy mình chán anh lắm rồi. Tôi muốn chia tay nhưng lại không dám nói. (Ảnh minh họa)
Điều tôi cảm thấy sai lầm nhất chính là chưa cưới mà cứ qua lại nhà bạn trai như dâu con. Mới yêu nhau được hơn 1 năm, tôi đã về ra mắt. Kể từ ấy, đi đâu gia đình anh cũng gọi tôi, coi tôi chẳng khác gì đã là con dâu trong nhà. Hai đứa ở gần nhau, nên chuyện chúng tôi mọi người đều biết cả. Mẹ anh cứ gặp ai cũng khoe con bé đó là con dâu tương lai tôi đấy… Thế nên giờ, muốn dừng lại tôi mới không biết phải mở lời thế nào.
Khổ một nỗi, anh chẳng yêu ai khác ngoài tôi. Từ ngày hai đứa bên nhau, anh lúc nào cũng chỉ có mình tôi thôi. Anh vẫn vậy, hiền lành, cần cù, chịu khó làm ăn…
Có lẽ sự thay đổi đến từ tôi. Tôi chẳng còn thấy rung động hay thích thú gì khi bên anh nữa. Ở bên bạn trai mà tôi chỉ thấy chán nản, khó chịu, nhiều hôm chỉ muốn kiếm cớ để không phải gặp mặt. Như vậy là tôi đủ hiểu, mình đã chán anh rồi.
Tôi chẳng còn thấy rung động hay thích thú gì khi bên anh nữa. Ở bên bạn trai mà tôi chỉ thấy chán nản, khó chịu, nhiều hôm chỉ muốn kiếm cớ để không phải gặp mặt. (Ảnh minh họa)
Không thể giải thích cho việc chán này, có lẽ khi không còn yêu nên thái độ cứ vậy thôi. Thực ra tôi cũng chưa yêu ai khác, nói như vậy để hiểu tôi không phải là vì “có mới nới cũ”. Tôi cứ lưỡng lự không biết phải nói với anh thế nào về chuyện này.
Thực ra, chia tay nhau, tôi thiệt thòi nhiều hơn anh, vì đời con gái của tôi cũng đã trao cho anh, hơn nữa việc hai đứa yêu nhau bao lâu cũng chẳng ai lạ. Nhưng tôi không ngại điều đó. Chẳng thà chia tay để rồi hai đứa tìm hạnh phúc khác chứ cứ thế này sau có cưới cũng khó mà hạnh phúc!
Thực ra tôi cũng chưa yêu ai khác, nói như vậy để hiểu tôi không phải là vì “có mới nới cũ”. Tôi cứ lưỡng lự không biết phải nói với anh thế nào về chuyện này. (Ảnh minh họa)
Đắn đo mãi không nói được, cuối cùng tôi lại phải trả giá đắt. Những lần hai đứa gặp nhau, tôi vẫn “chiều” anh. Có hôm tôi chủ quan không bảo vệ, vậy là tôi “dính bầu”. Tôi vốn là đứa không cẩn thận nên cũng chẳng để ý, cho tới khi cái thai hơn 3 tháng rồi tôi mới biết. Được làm mẹ, tôi không thấy vui mà khổ tâm vô cùng. Tôi vẫn giấu anh ấy chưa nói vì tôi còn chưa quyết định chuyện của mình thế nào.
Tôi đấu tranh dữ dội, vì tôi biết mình không còn chút tình cảm nào với anh. Nếu giờ lấy nhau để đứa con đỡ khổ thì sớm muộn gì hai đứa cũng chia tay. Mà nếu không lấy thì tôi biết phải làm gì với đứa con đang lớn dần trong bụng?
Tác giả bài viết: Kim Anh