Du lịch

Khám phá Hội An theo một cách khác

Lần này đến Hội An tôi không ở nhà nghỉ mà chọn nghỉ tại một căn hộ cấp bốn nằm trong một xóm chài, sát ven sông Thu Bồn, nơi cứ vào mùa mưa là nước ngập đầu tiên, nên nhà nào cũng có gác xép để tránh bão.


Mỗi sáng, tôi thức dậy trong tiếng huyên náo của lũ trẻ í ới gọi nhau đi học, trong tiếng gọi đò, tiếng con nước lạch xạch, khi ánh mặt trời đã nhấp nháy nơi ngã ba sông. Không có một bóng khách du lịch nào lai vãng qua đây, thi thoảng lắm mới có bóng xe đạp của cặp Tây nào đó lạc lối. Sau khi đã tự làm cho mình bữa sáng, tôi ngồi vào chiếc bàn nhỏ đặt cạnh sông, dưới bóng mát của hàng cây dừa nước và gõ những con chữ, một công việc tôi đã làm trong nhiều năm qua

Có những ngày tôi dành cả ngày để làm người trồng rau, cuốc cuốc xới xới mảnh đất trước nhà, làm vài luống hoa, luống rau xanh nhưng không được bao lâu thì bị chuột phá. Thế là đành đạp xe sang làng Trà Quế làm vườn, cho thỏa mơ ước trồng cây. Đứng giữa màu xanh mát mắt của những thửa rau sạch của Trà Quế, ngửi hương thơm của húng, của bạc hà vô cùng dễ chịu, khiến tinh thần sảng khoái, như một liệu pháp thể dục và spa hữu hiệu nhất.

Những ghe thuyền tấp nập chở người dân từ các làng ven sông sang Hội An.

Có ngày tôi ngược sông Thu Bồn ở lại làng Thanh Hà đến tối mịt mới về vì mải xem người ta làm gốm rồi tự mình làm gốm, chờ nung xong, lấy thành phẩm mang về. Tôi nghịch ngợm nặn những chiếc cốc méo mó, những chiếc bát xộc xệch, rồi bê hết cả về mua hoa cắm vào, mua cây trồng vào. Cái bậu cửa sổ thành nơi trưng bày các tác phẩm. Khi ta mua hoa về nhà cắm là khi đó ta đang vui, cho dù đó là những bông cúc đi nữa.

Có những ngày tôi đạp xe dọc sông Thu Bồn, chỉ nghỉ khi thấy chân đã mỏi. Có ngày chạy xe ra tận Đà Nẵng rồi đèo Hải Vân, chơi qua ngày mới về lại. Mang theo bikini, để sẵn sàng tạt vào bất cứ bãi biển nào trên đường ra, sẵn sàng nhúng mình xuống biển xanh tuyệt mỹ ngoài kia.Tôi mang theo một quyển sách, nằm dài trên biển thư thái đọc, nghe sóng đánh nghe gió thổi, ngắm mây ngắm trời.

Những món đồ ngon được bán ngay trên vỉa hè dọc các con phố.

Có ngày tôi chạy trên những chuyến đò ngang, đi qua những cồn những xóm khác bên kia sông, len lỏi giữa những rặng dừa nước xanh um, thay vì ăn cơm tiệm thì chui vào nhà dân ăn nhờ. Những người Quảng Nam bình dị, chân chất sẵn lòng mở cửa cho bạn cốc nước mát, cho bạn bát cơm, ngồi trò chuyện về cuộc đời trên chiếc chõng tre kê ngoài cửa, tay phe phảy chiếc quạt nan. Phương tiện là chiếc xe đạp, giỏ xe đựng nước, đựng đồ ăn vặt, đựng bút đựng sách, mũ trên đầu, tay trần, giày thể thao, cứ thế lang thang khắp nẻo, đen giòn.

Lần đến Hội An này tôi không dùng internet cũng chẳng có bạn. Tôi đạp xe đi chợ như các mế vào buổi sáng. Tôi không ăn trong các hàng quán mà ăn luôn trong chợ, trong quán vỉa hè ngoài phố. Có khi ngồi ghếch chân buôn chuyện với các mế chèo thuyền chở khách du lịch cả sáng, nghe những câu chuyện câu được câu chăng. Các mế kể chuyện thì dứt ra không nổi vì hấp dẫn quá. Vừa kể vừa không quên mời khách đi thuyền. Ai đi qua cũng đon đả mời, có đi hay không cũng vui vẻ cười, không chèo kéo khách bao giờ.

Cuộc sống thường nhật

Hóa vàng

Anh chủ quán café nơi tôi vẫn đến ngồi mỗi chiều đã quen với người khách phương xa, đặt tách trà trên bàn rồi lặng lẽ rời đi, chỉ trở lại khi trà đã nguội để châm thêm nước mới. Từ lạ rồi quen và thành bạn từ lúc nào không hay. Quán của anh nằm cuối con đường xanh đỏ ánh đèn nhưng luôn đông khách hơn hẳn, có lẽ bởi vì có nhiều vị khách giống như tôi, muốn tìm chút yên tĩnh sau khi đã đi qua hết đoạn đường dài khám phá ngoài kia.

Hội An trong tôi chỉ là như thế, đơn giản, không hoa đăng nhưng ấm áp và rực rỡ muôn màu.

Tác giả bài viết: LAM LINH

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP