Cuộc sống

Hối hận vì khinh con dâu nghèo và cái kết....

Còn nhớ, ngày con trai đưa bạn gái về ra mắt, tôi đã buông những lời khó chịu và tỏ thái độ ra mặt.

Bây giờ thì tôi đã nghiệm ra, ở đời này, không phải mối quan hệ nào cũng khó cải thiện, quan trọng là mình có tâm muốn cải thiện hay không mà thôi. Trước, tôi đã nghĩ, con dâu mình là người ghê gớm, khó chấp nhận, không thể nào chịu đựng được và khó lòng sống với nhau. Nhưng ở lâu, tôi mới hiểu ra, thật ra, con dâu chỉ ác khẩu, nói những lời không được lòng chứ thật tâm, con dâu có hiếu và rất quan tâm tới gia đình chồng…

Còn nhớ, ngày con trai đưa bạn gái về ra mắt, tôi đã buông những lời khó chịu và tỏ thái độ ra mặt. Tôi không thích người không môn đăng hộ đối vì nghe bạn gái của con nói, nhà con chỉ làm nghề nông, bố mẹ chân lấm tay bùn bao nhiêu năm nay. Nói vậy thì tôi chắc chắn rằng, gia đình con dâu tương lai chẳng giàu có gì nên tôi tỏ mặt khó chịu với con trai và cả bạn gái của con.

Cả bữa ăn, tôi không nói câu nào, cô gái đó hỏi gì thì tôi nói nấy. Tôi ra sức ngăn cấm cuộc hôn nhân này nhưng đúng là, người tính không bằng trời tính. Tôi không thể nào có sức để chống lại chuyện này, tôi cuối cùng cũng phải gật đầu đồng ý. Con trở thành con dâu của tôi…

Có tiền, tôi cũng không cho con sắm sửa và nhất định cấm đoán chuyện mua bán, rồi mang tiền cho người khác. (ảnh minh họa)


Chưa ở nhà được vài ngày, tôi đã mang chuyện con dâu ra nói với hàng xóm. Nào là chê bai nhà nghèo, nào là nói con dâu xấu, không tương xứng với con trai tôi. Rồi tôi lại khoe nhà mình giàu, con trai làm lương cao… Thật ra, con dâu tôi không xấu, lương lậu cũng khá ổn. Nhưng các cụ nói không sai ‘không ưa thì quả dưa có giòi’, thế nên, tôi đã tự mình nghĩ ra đủ thứ chuyện trên đời để khiến con dâu mất lòng hàng xóm…

Việc nhà việc cửa, tô dồn hết cho con dâu, không muốn con được thảnh thơi. Con đi làm cả ngày, ở nhà, tôi cũng không dọn dẹp, quần áo cũng không thu dọn. Tôi mặc kệ con dâu phải làm vì coi đó là trách nhiệm của con. Tôi thành thơi, nghỉ ngơi, nhàn hạ hơn rất nhiều so với những ngày tháng trước.

Con dâu mua gì tôi cũng bảo ‘không có tiền thì cố mà tiết kiệm con ạ, tiêu hết tiền sau này lấy tiền đâu mà ăn, con cái còn không có tiền thì chẳng ai giúp được đâu. Nhà đã nghèo thì phải biết bảo ban nhau, đừng có mà hoang phí’.

Con dâu tái mặt nhưng không nói gì. Thi thoảng con mua đồ ăn hay quần áo về cho tôi, tôi lại cau mặt khó chịu bảo con hoang phí. Tôi dù thích nhưng cũng cố tình tỏ ra không hài lòng và không nhận bất cứ thứ gì của con cả.

Có tiền, tôi cũng không cho con sắm sửa và nhất định cấm đoán chuyện mua bán, rồi mang tiền cho người khác. Những đồ ăn con mang ở nhà lên, tôi bảo con không được mang lên vì không thích đồ ở quê, ở đây mua nhiều, mang lên tha lôi mang tiếng. Bảo cho cháu về quê thì tôi chê bẻ chê bai bảo, ‘đưa nó về đó, không có điều hòa, nó nóng, nó ngủ làm sao?’.

Con dâu chạy đi chạy lại, mua đồ ăn, làm mọi việc tinh tươm. Tôi khôngăn được cơm, con dâu chịu khó nấu cháo cho tôi. (Ảnh minh họa)


Tất tần tật là do tôi chê bai nhà con dâu nghèo. Nhưng một ngày tôi đổ bệnh, tôi nằm đó, chỉ có con trai và chồng, không chăm lo được cho mình. Chưa bao giờ tôi nghĩ tới tình huống mình không sờ được vào việc gì. Bây giờ thì đã thấy rồi.

Con dâu chạy đi chạy lại, mua đồ ăn, làm mọi việc tinh tươm. Tôi khôngăn được cơm, con dâu chịu khó nấu cháo cho tôi. Cái gì tôi chê bai không ngon miệng, con lập tức đi nấu món khác. Con thức trắng cả đêm để chăm mẹ chồng và không hề một lời phàn nàn. Chưa từng thấy con kêu mệt hay chán nản, dù những ngày đó, tôi thấy con phờ phạc, gầy đi…

Tôi tức vì mình bị bệnh không đi lại được nên quát tháo con, vậy mà con không bận tâm, cứ xin lỗi mẹ chồng rồi còn đỡ tôi ngồi dậy ăn uống, như thế chính tôi là mẹ đẻ của con vậy. Trước giờ, tôi coi thường gia đình con, nghĩ con nghèo, đây là cơ hội để con dâu nói tôi, tránh xa tôi nhưng con lại làm ngược lại.

Con đã cho tôi nhận ra, con người quan trọng là ở cái tâm. Nếu ngày hôm nay con dâu cũng quay lưng lại với tôi thì mãi mãi, tình cảm này không thể hàn gắn. Nhưng chính sự bao dung của con đã khiến tôi nhận ra, mình đã sai và không bao giờ nên giữ mãi nỗi ấm ức trong lòng. Phải bao dung, độ lượng với người khác, đó mới là điều chúng ta nên làm. Đừng bao giờ cứ khăng khăng với cái xấu, nghĩ người khác xấu thì không cải thiện được mối quan hệ…

Con dâu nghèo thật nhưng suy cho cùng, con chưa từng ki bo, keo kiệt cái gì với gia đình chồng, mọi thứ đều chăm sóc rất chu đáo, cũng chưa ngửa tay xin tôi một đồng. Và chính trong môi trường ấy, con đã trưởng thành, sống nhân hậu, ngay lúc này tôi cảm nhận được điều đó và cảm thấy vô cùng ân hận khi đã đối xử tệ bạc với con dâu.

Bây giờ, tôi thật sự biết ơn con và muốn nói với con một câu ‘mẹ xin lỗi, con dâu ngoan của mẹ!’.

Tác giả bài viết: Bạch Dương

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP