Người phụ nữ vừa bước qua tuổi 30 Nguyễn Thuý Hoà, ở huyện Kim Bảng (tỉnh Hà Nam) tâm sự: 23 tuổi, cái tuổi vẫn còn ngây thơ và bồng bột, nhưng con tim em rung động mạnh khi gặp anh. 1 năm sau, em nhận lời tỏ tình từ anh, người đàn ông hơn em 4 tuổi.
Sau 2 năm êm đềm, đẹp đẽ trôi qua, em thấy sốt ruột, giục anh về nói chuyện với gia đình, để có cơi trầu đến gặp bố mẹ em. Thay vì sự vui mừng, em được nhận câu trả lời: "Bố mẹ anh bảo, thầy bói nói 2 đứa không hợp tuổi, không thể cưới" - em sinh năm 1981, và anh 1977. Vì tình yêu, anh đã không nghe gia đình, vẫn bên em, yêu thương, che chở cho em.
Vào 1 ngày cuối đông năm 2008, anh bị rắn độc cắn, khi đó tụi em đang công tác tại cảng Cái Lân (Quảng Ninh). Em thân gái 1 mình đưa anh đi bệnh viện Bãi Cháy. Họ không cấp cứu được, phải chuyển gấp anh lên bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội) ngay trong đêm. Em đâu nề hà gì, bán cả nhẫn vàng để lo cứu người yêu.
2 ngày sau, bố mẹ anh mới lên. Thấy em, mẹ anh lạnh lùng hỏi: "Mày không về đi làm à?". Em nghĩ, đi làm thì con bà để đó cho ai? Nhưng em cũng chả dám nói nửa lời, trả lại sinh mệnh anh đã qua cơn nguy kịch cho người nhà anh lo.
(Ảnh minh hoạ) |
Sau lần thập tử nhất sinh ấy, vì điều trị quá nhiều thuốc, anh sợ không có con, nên gạ gẫm em “yêu thử”. Em hí hửng báo tin với người yêu là có bầu 2 tháng rồi. Anh điềm tĩnh rút ra 3 tờ 200.000 đồng đưa cho em: “Mau đi giải quyết đi, vì bố mẹ anh không đồng ý cho cưới, nên chúng mình không thể có con lúc này”.
Lúc đó, nghe câu nói của anh, em choáng váng như trời sắp sập. Em không tin nổi người đàn ông em đã từng yêu thương, chăm sóc 5 năm trời lại có thể nói ra lời như vậy.
Nước mắt em cứ chảy ra, tim em đau như cắt, nhưng lòng tự trọng trỗi dậy, em ném thẳng 600.000 đồng vào mặt anh ta: “Anh không nuôi thì tôi sẽ nuôi con. Tôi sẽ đánh đổi tất cả để cho con có mặt trên đời, để sau này nó sẽ nhìn thấy bố nó là người thế nào?". Em giận anh ta lắm, run rẩy dọn đồ đi thuê chỗ khác ở.
Khỏi phải nói những ngày sau đó, em khổ sở thế nào. Em nghén lắm, ốm lên ốm xuống, lại không đi làm được, càng không dám về nhà. Vì gia đình em là gia đình gương mẫu. Em không về quê, mà ở lại Quảng Ninh sinh sống, đợi ngày con ra đời. Nghén không đi làm được, em phải ra vỉa hè bán trà đá sinh sống qua ngày. Cho đến khi cái bụng em được 5 tháng, mẹ em ra chơi và mọi chuyện vỡ lở. Em vác cái bụng về làng trong sự ê chề, cay đắng. Cho tới khi sinh con, em cũng chả dám ra đường.
Tháng 8/2009, em sinh 1 bé trai bụ bẫm, anh ta cũng lấy vợ khi con em được 5 tháng. Ngày anh ta cưới, em bế con tới gào thét, khóc loạn lên ở cổng đám cưới để 4 họ nhà anh ta biết. Anh trai anh ta bảo em là gia đình sẽ có trách nhiệm với con em, nhưng kể từ đó đến nay, con em 9 tuổi rồi, nhưng cả anh ta và gia đình anh ta không có 1 câu hỏi thăm con.
Với em, bao cay đắng, gian khổ em đã vượt qua, để có ngày hôm nay, em đã đánh đổi biết bao nước mắt rồi. Em tự hứa sẽ cố gắng, không để giọt nước mắt nào rơi nữa. Phải sống thật vui vẻ để nuôi con lớn khôn. Em hy vọng, ai có hoàn cảnh như em cũng đừng buồn. Hãy cười lên cho cuộc sống tươi trẻ, đơn thân có gì là xấu đâu, khi ta đã sống và cố gắng hết mình cho con?
Tác giả: Bảo Vy
Nguồn tin: Báo Phụ nữ Việt Nam