Cuộc sống

Hạnh phúc, đơn giản lắm!

Còn gì hạnh phúc hơn khi được sống đúng con người thật của mình, được tự do suy nghĩ và cảm xúc, không gượng ép nhau, thông cảm, chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau, kề vai sát cánh bên nhau?

Rất nhiều năm làm việc chung, tôi thường nghe các đồng nghiệp nữ thầm thì với nhau: “Không biết nhỏ Thiên Hà có gì hấp dẫn mà đàn ông cứ bu theo đông nghẹt?”. Quả thật, tôi thấy bạn bè nói đúng, bởi Thiên Hà thật ra không phải hàng “sắc nước hương trời”, nhưng lúc nào cũng có người đưa, kẻ rước. Sau này tôi mới biết, hóa ra là vì Hà làm phóng viên mà lại… không biết đi xe, nên cứ phải nhờ các chàng chở. Nhưng đó vẫn là điều kỳ diệu, vì chẳng dễ để nhờ mọi chàng trai đưa rước mình đều đều mỗi ngày. Và cũng chẳng thể nào “bắt” các chàng trai tặng hoa cho mình đều đều như vậy.

Rồi cuối cùng, vào một ngày “đẹp trời”, Thiên Hà cũng đã lên xe hoa với một chàng trai trong số những chàng trai đã từng đưa rước và tặng hoa cho cô, mang theo điều bí ẩn: cô ấy hấp dẫn đàn ông bởi điều gì, nhất là sau hơn 10 năm chung sống và khi con gái đầu của họ đã chín tuổi, bạn bè thấy họ vẫn tình tứ bên nhau, vẫn say đắm yêu nhau và hình như giữa họ vẫn tồn tại rất rõ nét sự lãng mạn của tình yêu thuở ban đầu.

Gia đình nhỏ của Thiên Hà - Nguyễn Thắng


Những bó hoa khác biệt của tình yêu

Ngày ấy, cách đây 14 năm, họ làm quen nhau qua mai mối. Điều đó, đến bây giờ với cả hai vợ chồng vẫn là một sự ngạc nhiên, bởi bấy giờ, cả hai đều có hàng tá bạn trai và bạn gái. Thắng cao lớn, bảnh bao, đẹp trai, còn Hà thì hấp dẫn, quyến rũ. Họ đâu có thiếu “mối” và cũng chưa tới tuổi lo “nằm không”. Thế nhưng, chẳng hiểu sao có người bạn chung cứ thuyết phục họ gặp nhau bởi anh ấy thấy cả hai người đều “hay” quá.

Vì chẳng thiếu thốn tình cảm hay bạn bè nên cả hai đều “chảnh”, đều thờ ơ với lời giới thiệu của người bạn, cho nên đến tận sáu tháng sau, họ mới gặp nhau, cũng do “nể” bạn bè. Thế mà, cuộc gặp gỡ ấy khiến họ đã yêu nhau tới 5 năm trời và trở thành vợ chồng. Sự hiểu biết ấy đã giúp họ tìm thấy một cuộc sống chung rất hòa hợp, dù có vẻ như… không giống mấy với những tiêu chuẩn của hôn nhân cổ điển.

Nhắc lại kỷ niệm ngày quen nhau ấy, Thắng bảo, anh bị hấp dẫn chính bởi vẻ nữ tính của Hà. Hỏi anh “Hà thể hiện điều đó ở chỗ nào” thì anh cười cười nhìn vợ mình, trong khi chính cô cũng… tròn mắt nhìn anh như là lần đầu tiên được nghe chồng nói về mình. “Không biết, không nói được là ở đâu, chỉ cảm thấy là như vậy”. Còn Hà lại ấn tượng với Thắng vì anh cứ ngồi im, chẳng nói gì, chỉ cười cười. Thế là họ quyết định tiếp tục gặp gỡ, tìm hiểu về nhau.

Hồi quen nhau ấy, Thắng đang là một anh chàng công chức đạo mạo với áo sơ mi trắng, quần tây đóng thùng. Anh kể, năm 1991, khi phải chọn ngành nghề đi thi, anh chỉ nghĩ đến việc làm sao để sau này tìm việc dễ dàng. Thế là thi bách khoa. Ra trường, Thắng làm ở phòng thí nghiệm rồi từ đó chuyển sang kinh doanh thiết bị, ngày ngày xách cặp đi thương thuyết làm ăn.

Yêu Hà, anh được cô bạn gái mách nước: “Mua hoa tặng nó” vì Hà rất yêu hoa. Nhưng chỉ một lần tặng đầu tiên bó hoa đặt mua ngoài tiệm, anh đã hiểu mình phải làm gì đó để món quà của mình không chìm lỉm giữa hàng chục bó hoa khác na ná như nhau mà Hà nhận được. Thắng quyết định mua hoa về tự bó, tự cắm tặng Hà. Tình yêu và sự nỗ lực dành cho được trái tim của cô gái cá tính đã giúp Thắng không chỉ có một gia đinh mà còn giúp anh tìm ra được chính bản thân mình, con người mình và thay đổi cuộc đời của mình.

Một gia đình không cãi cọ

Hà kể, từ ngày còn nhỏ, cô đã bị coi là một con bé có cá tính “lạ”: sống với tất cả bản năng của mình. Cô tự do, phóng khoáng, đơn giản hóa mọi thứ, mọi cách nhìn theo nguyên tắc riêng của mình, không áp đặt vào ai và cũng không thay đổi theo cách mọi người đánh giá, nhìn nhận, suy nghĩ. Hà thích ăn mặc nhiều màu sắc, thích được thoải mái và tự do trong trang phục, nhưng lại là người không ồn ào, không phô trương, không cố tình gây ấn tượng với bất kỳ ai. Cô tỏa sáng bằng chính sự tự tin vào cách sống của mình, vào con người mình, và điều đó đã thu hút Thắng.

Bước ra khỏi cái vỏ của một công chức cổ cồn, nhập vào thế giới của Hà và yêu thích thế giới đó, Thắng chợt nhận ra con người nghệ sĩ, lãng mạn, yêu tự do của chính mình. Anh từ bỏ công việc của nhân viên phòng thí nghiệm, của một người kinh doanh thiết bị và bắt đầu sự nghiệp mới gắn liền với những bông hoa: tổ chức event, đám cưới mà quan trọng nhất là nhận làm hoa trang trí cho những sự kiện.

Kể về công việc mới của mình, Thắng nói như nói về chính người vợ yêu: “Để cắm hoa cho đẹp, cần phải yêu hoa và hiểu hoa”. Câu nói ấy mang hàm ý cả về việc anh đã nhận ra và yêu thương bản năng đẹp một cách giản đơn và tự nhiên như chính hoa cỏ của người phụ nữ mình yêu. Cũng chính từ việc hiểu và yêu đó mà khi đưa Hà về với gia đình của mình ngoài Bắc, dù sự xuất hiện của Hà khiến cả dòng họ “khủng hoảng, choáng váng”, Thắng vẫn hết sức bình tĩnh nắm chặt tay người yêu. Năm 2006, họ làm đám hỏi, năm 2007 làm đám cưới. Có ai hỏi họ yêu gì mà lâu thế, rồi đám hỏi xong sao tới cả năm sau mới cưới, Thắng trả lời: “Khi quen Hà, mình đã xác định sẽ ở bên cạnh cô ấy suốt đời. Vậy thì chuyện sớm hay muộn, lâu hay mau đâu có gì quan trọng. Đám cưới chỉ là một thủ tục thôi mà”.

Ngày Hà và Thắng quyết định lấy nhau, mẹ Thắng rất lo lắng. Nhiều người nghĩ rằng hai cá tính cùng rất tự do thì khó có thể kết hợp lại để trở thành một gia đình. Thế nhưng, cả Thắng và Hà đều không nghĩ tới những tiêu chuẩn, những chuẩn mực, những điều kiện theo kiểu áp đặt, thay đổi lẫn nhau. Họ ở bên cạnh nhau tự nhiên và đơn giản như đúng cá tính của mình, chẳng ai ép ai phải làm điều gì cho phù hợp với mình. Họ bắt đầu cuộc sống chung với những niềm vui chung và riêng của mỗi người, không lấy làm hoảng hốt hay sợ hãi, lo lắng, tức giận khi nhận ra những khác biệt của nhau.

Chính vì thế, khi được hỏi về những mâu thuẫn, bất đồng, cãi vã, Thắng và Hà nhìn nhau rất ngạc nhiên, họ cố lục trong trí nhớ và… cười xòa: họ chưa từng cãi cọ, to tiếng như những cặp vợ chồng khác. Nếu có gì không ưng ý, người này nói ra, thể hiện thái độ ra với người kia, nhưng không phải để giành lấy quyền quyết định mà chỉ là thể hiện ý muốn của mình. Và cuối cùng, thông thường là họ đều cùng nhìn thấy chuyện ấy chẳng có gì quan trọng trong cuộc sống chung đang tràn đầy niềm vui này.


Trài nghiệm để tìm ra một cách sống

Cũng chẳng phải tất cả đều suôn sẻ và dễ dàng ngay lập tức. Thắng bảo: “Chúng tôi cũng phải trải qua rất nhiều những “xoay xở” để tìm cho ra một cách sống thích hợp với cá tính của hai đứa; cũng từng đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp suốt một thời gian theo kiểu một gia đình kiểu mẫu. Nhưng rồi cả hai đều thấy mệt quá khi đi làm về lại loay hoay với bếp núc đến tận 9-10 giờ đêm. Tôi cũng không muốn nhìn thấy Hà phải đầu tắt mặt tối trong bếp. Thế là chúng tôi quyết định dẹp chuyện nấu ăn đi. Chúng tôi có thể ăn bên ngoài hay về nhà ông bà ngoại ăn, dành thời gian để hưởng thụ cuộc sống, để nghỉ ngơi và vui vẻ cùng với nhau. Sau đó, chúng tôi giải quyết công việc hiệu quả hơn”.

Thắng kể: “Hà là người có tình cảm rất sâu với người thân, bạn bè và nhất là con mình. Khi sinh Cốm Sữa, Hà quyết định cho con bú đến chừng nào con tự thôi bú thì thôi. Thế nên, Cốm Sữa bú mẹ tới tận 30 tháng và tự cai sữa vì bị bạn bè trêu chọc. Tôi thấy Hà vất vả với con quá. Một đứa, Hà mất 5 năm bị bó buộc, hy sinh hết mọi thú vui mà Hà yêu thích, nhất là mặc đẹp và đi chơi. Bây giờ sinh hai đứa thì Hà mất 10 năm. Vậy thì còn bao nhiêu thời gian nữa để sống cho mình? Cho nên chúng tôi quyết định chỉ sinh một con”.

Tiếp lời chồng, Hà cười giòn giã: “Mà đứa nào làm con tôi thì khổ lắm đấy. Nhất định là tôi không để nhà cửa, xe cộ hay vàng bạc gì lại đâu. Chúng tôi làm ra tiền là đi chơi. Mỗi năm phải có vài ba chuyến trong nước, một hai chuyến ngoài nước. Điều chúng tôi mang đến cho con là một môi trường học tập tốt, sau đó là những chuyến du lịch trải nghiệm cùng mẹ cha khắp nơi. Cốm Sữa lớn lên rất nhiều sau những chuyến đi và đó là những bài học lớn không chỉ cho con mà chung cho cả gia đình”.

Hơn 14 năm yêu và hiểu nhau, tạo nên một gia đình nhỏ luôn rộn rã tiếng cười, tràn ngập những cuộc phiêu lưu, đôi vợ chồng trẻ ấy rút ra được một điều hết sức quý giá khiến họ tin rằng họ sẽ ở bên cạnh nhau mãi mãi: “Còn gì hạnh phúc hơn khi được sống đúng con người thật của mình, được tự do suy nghĩ và cảm xúc, không gượng ép nhau, thông cảm, chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau, kề vai sát cánh bên nhau? 14 năm có nhau, chưa bao giờ chúng tôi có cảm giác một mình, chưa bao giờ phải một mình. Tôi nghĩ đó là hạnh phúc. Đơn giản lắm!”. Và họ cứ như thế, như đôi bướm xinh đẹp lượn cùng nhau trên cánh đồng hoa cỏ hạnh phúc tự nhiên.

Tác giả bài viết: Song Văn

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP