Thật ra, tính tôi hiền, tôi cực kì nhút nhát chuyện ghen tuông. Tôi sợ lắm cảnh đánh nhau ngoài đường ngoài chợ, càng sợ hơn chuyện đánh ghen trong nhà nghỉ. Trước giờ, thấy chồng vô tâm, tôi chỉ biết khóc thầm, than thân trách phận, gặm nhấm nỗi cô đơn. Tôi chỉ trách tại sao chồng đối xử với mình như vậy, tại sao anh ấy lại hết yêu mình. Nhưng trách cứ chẳng giải quyết được gì, và tôi cũng chẳng dám nói gì để mất lòng anh…
Cho đến ngày biết chắc anh có hẹn hò với người đàn bà khác, tôi đã theo xe anh đến nhà nghỉ mấy lần mà lại về, không dám làm gì. Đánh ghen ư, tôi không đủ bạn lĩnh, tôi sợ lắm. Vì tôi đâu phải là hạng đàn bà đao to búa lớn, hạng đàn bà đanh đá để chửi bới người khác. Nhưng lần này, vì bạn bè nói, thúc giục, tôi quyết định phải đánh ghen cho tới bến…
Chẳng hiểu người đàn bà ấy cao tay như thế nào, có kinh nghiệm như thế nào mà xoay chuyển tình thế khay tức khắc. Người phòng bên cạnh sang, chứng kiến toàn bộ. Cô ta lại loa lên, ‘đồ đàn bà không biết liêm sỉ, cô cướp chồng của tôi lại còn vào đây đòi đánh ghen, cô đúng là loại bỉ ổi. Tôi và anh ta đang đi du lịch với nhau, hà cớ gì cô theo dõi chúng tôi ở bên ngoài, cô đúng là loại không biết xấu hổ…’.
Từng lời cô ta nói khiến ai cũng nhìn tôi, giống như tôi là một kẻ dở hơi, bị tình yêu làm cho mù quáng, là kẻ đi cướp chồng của người khác còn la làng. Tôi ớ người ra, không nói được gì, cứ thế khóc. Còn chồng tôi, anh vẫn đứng đó, không nói một lời, mặc cho cô ta chửi tôi, và lao vào tát tôi một cái như trời giáng. Nói rồi, cô ta bỏ đi, quay lại nói ‘tôi cho anh và cô ta giải quyết, xong việc, về nhà nói chuyện với tôi’.
Còn tôi đứng đó với ánh mắt thương hại của bao người. Toàn bộ khung cảnh ấy, bạn tôi đã ghi lại. Tôi thật sự cảm thấy chán nản, mệt mỏi với cuộc sống này. Đi đánh ghen lại còn bị bồ của chồng ghen ngược, mà không dám làm gì. Tôi làm sao sống được với người đàn ông này nữa đây?
Tác giả bài viết: Thanh Ngọc
Nguồn tin: