Nhắc đến vợ tôi, ai cũng phải thốt lên: “Thằng T vậy mà sắp cưới con vợ đẹp khỏi chê”. Nàng xinh đẹp, quyến rũ và nói thạo tới 2 ngôn ngữ nước ngoài. Tóm lại, nàng là mẫu người yêu lý tưởng của tất cả các chàng trai. Tôi đã phải bỏ ra hơn 2 năm bên cạnh, chăm sóc từng ly mới được nàng đồng ý.
Được đi cạnh nàng, tôi hãnh diện vô cùng. Ai cũng nhìn tôi với vẻ thèm thuồng. Lắm chàng trai còn hỏi sao tôi bình thường thế mà lại cưa đổ được một cô nàng tuyệt vời như vậy.
Lúc yêu nhau, tôi chiều nàng như nữ hoàng. Nàng ở trọ, hàng ngày tôi đều đến để đưa nàng đi ăn hoặc tự nấu cho nàng. Nhìn nàng ăn ngon lành, tôi lại thấy hạnh phúc. Bên nhau 2 năm, tôi vẫn chưa để nàng nấu một bữa ăn nào.
Trái cây tôi cũng mua sẵn để trong tủ lạnh. Nàng thích gì thì ăn đó, chứ không cần ra chợ làm gì.
Yêu được 2 năm thì mẹ tôi một hai bắt tôi đưa nàng về trong ngày giỗ nội tôi. Tôi cười hà hà, bảo mẹ sẽ phải hài lòng, thích ý ngay khi gặp nàng. Mẹ tôi cười nói mẹ chỉ thích con gái biết chăm sóc nhà cửa chồng con, còn xinh đẹp hay không thì mẹ không quan tâm nhiều. Tôi còn khẳng định chắc nịch là mẹ sẽ không thể chê nàng ở điểm nào được, vì nàng quá hoàn hảo.
Tôi đã phải bỏ ra hơn 2 năm bên cạnh, chăm sóc từng ly mới được nàng đồng ý. (Ảnh minh họa)
Sáng sớm, nàng về tới nhà tôi. Nàng mặc một chiếc váy đỏ, ôm sát cơ thể, khoe tối đa những đường cong nóng bỏng. Nàng đi qua, ai cũng đưa mắt nhìn, nhưng tôi thì nóng mặt. Ở quê mà mặc thế này thì chỉ có làm trò cho làng xóm cười thôi. Mẹ tôi thấy nàng đem theo một giỏ trái cây vào, bà đã lắc đầu.
Nàng cũng xúm xít với mọi người, nhưng ngồi chẳng dám ngồi thì làm gì cũng khó khăn. Mẹ tôi nhờ nàng nhặt rau, nàng lúng túng thấy rõ. Đợi tôi xuống, nàng chộp ngay hỏi: “Nhặt rau là làm gì? Em thấy rau sạch hết mà”.
Mẹ tôi nhờ giã tỏi làm mắm chấm, nàng cũng vui vẻ làm ngay. Nhưng khi đem bát mắm ra bàn ăn, ai cũng hết hồn. Trong bát, vỏ tỏi nổi lềnh bềnh, ớt miếng dập, miếng không, chẳng ăn nhập gì với mắm. Chưa kể, mắm mặn chát vì nàng không bỏ đường vào. Bất đắc dĩ, mẹ tôi phải vội vã đi làm một bát nước chấm khác “cứu hỏa”.
Giờ thì sắp cưới rồi, nhưng nữ công gia chánh của nàng vẫn kém. (Ảnh minh họa)
Ăn xong, mẹ bảo nàng đi bổ mấy trái dưa hấu ra đãi khách tráng miệng. Nàng lại gật đầu và nhanh chóng vào trong. Tôi ngồi với mấy chú bác, đợi gần 10 phút chưa thấy nàng ra.
Sợ nàng làm hư mấy quả dưa, tôi lẻn vội vào nhà bếp xem thế nào. Vừa vào thì nàng đã bê cả mâm dưa ra. Tôi nhìn mà hãi hùng. Từng miếng dưa bị cắt vụn, có lẽ nàng cố bỏ vỏ, chỉ để ruột đỏ nên trông càng nát.
Tôi vội vã thúc nàng đem vào bếp, đừng mang ra nữa nhưng không kịp. Mẹ tôi đã nhìn thấy. Bà cười ngặt nghẽo rồi giật lấy mâm dưa, đem ra cho mọi người xem.
“Thành quả hơn 10 phút của con dâu tương lai tôi đây? Mọi người nhìn xem thử được không nhé? Kiểu này cưới về chắc phải bồi dưỡng cho một khóa nấu ăn nâng cao”. Nhìn mâm dưa, ai cũng bịt miệng cười, tôi và nàng thì mặt đỏ như ớt chín vì xấu hổ.
Giờ thì sắp cưới rồi, nhưng nữ công gia chánh của nàng vẫn kém. Mẹ tôi luôn miệng nói cưới xong thì đưa về mẹ chỉ bảo 1 tháng là nấu được, nhưng nàng sợ hỏng móng tay, sợ bị mẹ chồng chê, nhất quyết không đồng ý. Thôi thì chấp nhận được vợ đẹp thì phải mất thứ khác phải không mọi người?
Tác giả bài viết: N.T.T
Nguồn tin: