Lấy nhau đã hai mụn con, đứa lớn lớp chín, đứa hai mới vào tiểu học, số tuổi của cu đầu bằng số lần chị gạt đi nước mắt và tự nhủ: thôi thì lần này nữa! Lần một, lần hai, giờ thì đã là lần thứ …n.
Làm được đồng nào, tích cóp với hy vọng sửa lại căn nhà tập thể, nới rộng thêm ra tí vì các con đã lớn. Vậy mà, nhà thì vẫn vậy, thậm chí ngày càng tệ hơn vì xuống cấp, tiền cũng sạch trơn.
Cứ năm hai đợt, mùa hè và gần tết, chủ nợ lại lờn vờn quanh nhà. Chúng không dám vào nhà vì biết Hương không dễ bắt nạt, quanh đó là công an. Nhưng động thái đó cũng đủ làm gia đình chị nóng như nham thạch. Họ lầm lì, không ai nói với ai lời nào. Bởi nói cũng chẳng để làm gì khi anh ấy luôn vòng vo, nói quanh nói quẩn. Khi thì cho bạn mượn, khi thì mượn giùm bạn, khi thì sửa xe, liên hoan phòng… Tóm lại, đều có lý do chính đáng!
Điều Hương buồn nhất bây giờ không phải nằm ở số tiền nợ bao nhiêu mà chính là cảm giác ghê tởm trước sự dối trá lọc lừa. Nhìn bề ngoài, ít ai có thể nghĩ rằng Long - chồng chị lại là người có máu đỏ đen. Hình thức cao ráo, nói năng lưu loát, hoạt ngôn, nhiệt tình với mọi người, phụ giúp việc nhà mỗi khi vợ đi vắng. Nếu ai gặp lần đầu thì có chín người trong tổng số mười người đã khen anh “của hiếm trong sách đỏ”.
Thế nhưng, “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, không có tháng nào Long đưa đủ lương cho vợ. Không thăm bạn thì cũng con bạn, mẹ bạn, vợ bạn…Nhiệt tình đi mua sữa cho con, nhưng lấy tiền đó vào quán ghi tỉ số, còn dặn bà bán quán “mai vợ sẽ đưa ra trả”. Nộp tiền học cho con thì phải hai ba lần khi Hương đích thân tới nộp mới xong. Hết mượn tiền của anh chị em, lại xoay sang đồng nghiệp.
Thời điểm mà chồng chị “bận rộn” nhất là vào mùa Would cup hay Euro. Tối đến thấy chông như người nóng ruột, đi ra rồi đi vô, bí quá lại viện cớ lên cơ quan có việc đột xuất ròi qua đêm ở đáy không về.
Dù đã quá quen với những “chiêu, ngón” của chồng, nhưng làm sao mà Hương không phiền lòng cho được. Cói đá banh của chồng họ là vì yêu thể thao, còn với chồng chị thì đó là sự ăn thua, hy vọng trúng số huyễn hoặc. Được đâu không biết, chỉ thấy tâm trạng uể oải, nạt nộ con cái vô cớ là biết kiểu gì cũng “trật bánh” rồi.
Nếu Hương mượn điện thoại đột ngột, thì đừng hòng Long cho mượn. Bị vợ thắc mắc, Long lấy đủ lí do “máy anh hết tiền”, “điện thoại anh bị khóa”, “máy em đâu rồi”…. Thì ra, trong điện thoại chồng, Hương phát hiện ra muôn vàn bí mật. “Ngày, giờ …chị đánh cho em con 2378; ngày, giờ… chị ghi cho em con 6789; ngày, giờ….em gỡ được sẽ hậu tạ chị hậu hĩnh….”
Nhân vật “ chị” ở đây không ai khác là mụ chủ quán Cây Tre, chuyên tổ chức cá độ đánh bạc nhưng núp dưới vỏ bọc quán càfe. Hương đã từng ra đây tìm Long, to tiếng với chủ quán, thậm chí dọa kêu công an và quyết tâm ly dị. Bao lá đơn đã được Hương viết sẵn, nhưng Long nào có kí. Bao cuộc họp gia đình có đủ nội ngoại được diễn ra, Long khóc lóc, xin lỗi mọi người, rồi quay sang vợ và con “ xin mẹ con em cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm”. Thương hai con, thương cha mẹ già, Hương đã mềm lòng và tha thứ.
Ấy vậy mà tết này vẫn vậy, giữa năm đã ra đi một trăm triệu cho bọn “tín dụng đen”. Giờ lại đến bọn tín dụng “xanh, đỏ, tím vàng”. Hương đã thực sự mệt mỏi vì quá sức.
Đêm đến, nhìn hai con ngủ say, Hương xót xa vô cùng. Giá mà ngày ấy cô không bị hình thức của anh hớp hồn, giá mà cô tỉnh táo hơn khi thấy chồng đi đêm đi hôm suốt, và giá mà cô chịu đau khi mới có một đứa con. Để đến bây giờ, khi các con đã lớn, tội nghiệp cho chúng khi chứng kiến ba mẹ cãi lộn nhau và nhất là luôn có “bạn ba” tới thăm nhà.
Không, lần này thì không được phạm sai lầm nữa, Hương đã đi gặp luật sư để xin tư vấn. Cô không thể đánh đổi tuổi trẻ, sức lực và tiền bạc để cứu một con bênh vô phương cứu chữa. Không ai, không một cái gì có thể thay đổi nhận thức cho những kẻ cờ bạc lô đề, trừ khi buộc chúng phải trả giá.
Gạt đi những dị nghị của miệng lưỡi thế gian, đời cô như thế đã quá đủ rồi, nhưng các con Hương: chúng phải được sống trong một môi trường “sạch” và mẹ nó sẽ luôn làm tấm gương sáng để chúng soi vào. Và điều Hương cần làm ngay lúc này: dọn dẹp nhà cửa, xếp lại áo quần, mua vé xe để tối mai ra nhà nội để còn ghé về ngoại, vì đã lâu mẹ con chị không về quê ăn tết. Cuối năm là dấu chấm hết để Tết sang sẽ có một khởi đầu, Hương tin là thế!
Tác giả bài viết: Lâm Huyền
Nguồn tin: