Ngày chúng ta nắm chặt tay nhau bước vào lễ đường, em chắc mẩm mình là cô gái may mắn nhất trần đời. Ngày vui mà em khóc như mưa. Anh vội vã vỗ về, dỗ dành em. Em nhớ lúc ấy, mình vừa nức nở nghẹn ngào vừa nhìn anh đầy thâm tình, buông lời hứa hẹn trăm năm: “Cục cưng à, em yêu anh, nguyện yêu cả đời!”.
Ảnh minh họa
À, thế nhưng cái hình ảnh đầy xúc động và đáng nhớ ấy chỉ khép lại một phần trong bộ phim tình cảm của đôi ta mà thôi, đồng thời nó cũng mở ra một thời kì mới. Những bất ngờ và sốc nặng của cái thời kì tiếp theo có tên gọi “hôn nhân” ấy quả là đã giáng những cú tạt mạnh mẽ vào mặt em, khiến em đầu váng mắt hoa, thậm chí rồi không gượng dậy nổi.
Nếu thời yêu nhau, anh là soái ca với áo sơ mi trắng là lượt phẳng phiu, đầu tóc vuốt keo thẳng thớm, nước hoa nam quyến rũ thoang thoảng, thì khi là chồng, anh đầu độc em bằng mùi tất thối mấy ngày chưa thay, mùi miệng hôi vài hôm không đánh răng, đồ đạc anh tiện đây quăng đấy và người đi sau dọn dẹp luôn là em.
Anh không biết nấu ăn, cũng chẳng quen làm việc nhà, vì thế, toàn bộ đều là nhiệm vụ của em. Anh cả ngày đi làm, tối về lại cặm cụi chơi game, em biến thành không khí, hoặc chỉ phát huy tác dụng lúc anh đói, lúc anh có nhu cầu tình dục. Anh chẳng cần biết em mệt hay khỏe, vui hay buồn, bận rộn hay rảnh rỗi, vì anh bảo “làm vợ rồi thì đừng có nhõng nhẽo đòi nọ đòi kia như hồi xưa nữa”.
Ừ, nếu chỉ thế thôi thì em cũng nuốt cục nghẹn mà chấp nhận. Thôi thì chỉ là anh từ soái ca trong ngôn tình trở lại là một người đàn ông lắm tật xấu ngoài đời thực thôi mà. Không phải mấy chị em xung quanh em cũng vẫn hay phàn nàn về chồng họ với những chi tiết tương tự hay sao?
Nhưng nào ngờ, lúc em mang bầu được 5 tháng, anh lại tặng em một món quà quá lớn, quá sốc. Đó là cái thai 2 tháng trong bụng cô bồ của anh. Em ngất lên ngất xuống, tưởng không sống nổi nữa. Anh biện minh vì em có bầu, anh “thiếu thốn” nên mới ngã lòng. Ừ thôi em tin anh, ngậm đắng nuốt cay tha thứ cho anh, vì anh, vì em và vì con nữa. Không rõ anh giải quyết hậu quả với cô ta thế nào, nhưng tóm lại là cuối cùng anh cũng quay về bên em kèm theo lời hứa hẹn sẽ không bao giờ tái phạm.
Em còn biết làm sao nữa ngoài việc hy vọng anh có thể biết sai mà sửa, tu chí làm ăn để vợ con được nhờ. Em nằm ổ sinh con, không có thời gian sát sao tới anh. Con được 4 tháng, anh mặt mày tái xanh về thú nhận với em. Anh hiện tại đang nợ tiền gần 1 tỉ, do bị bạn bè rủ rê chơi cá độ bóng đá và thua bạc. Tinh thần đau đớn không chết được, nhưng nếu như nhà mất, tiền không có một cắc thì mẹ con em chết thật được đấy chồng ạ!
Anh khóc như mưa, y như ngày chúng ta vào lễ đường em đã khóc lóc vậy. Nhưng lần này là anh khóc gì sợ hãi, vì lo lắng, vì bất lực và tuyệt vọng. Em thì không còn nước mắt để khóc được nữa, cũng chẳng tâm trạng đâu mà đi an ủi, động viên anh. Anh bảo em đi vay vợ để trả giùm anh. Em có thể vay được nhưng rồi đào đâu ra mà trả? Lương chúng ta chỉ đủ ăn, kiếp nào mà có trả nợ? Anh bèn bảo bán nhà đi trả nợ, anh hối hận lắm rồi, sẽ tu chí làm ăn. Nếu không chủ nợ sẽ giết anh. Căn nhà bố mẹ 2 bên gom góp mới mua được cho 2 đứa, hy vọng sẽ là tổ ấm, là nơi an cư cho vợ chồng mình, chẳng lẽ phải bán thật?
Lúc này em chợt nhớ ra, mình đã từng có thời luôn mồm gọi anh “cục cưng” đầy yêu chiều nhung nhớ. Nghĩ lại mà em thấy nó xa xôi như từ kiếp trước ấy, hay người gọi anh như thế không phải là em nhỉ. Em quên hẳn ấy, vì bao lâu nay anh đã biến thành “cục nợ” rồi còn đâu nữa hả chồng?!
Tác giả bài viết: Phạm Giang/theo Nguyên Nguyễn