Chị dâu là một người sắc sảo và ăn nói lưu loát nhưng bởi chị quá khôn lanh nên ai cũng sợ sau này anh trai sẽ khổ. Mẹ tôi suy nghĩ vậy thôi chứ không can ngăn gì bởi duyên số ai mà ngăn ép cho được.
Chị là đầu mối bỏ sĩ các mặt hàng thời trang cho các sạp ở chợ, va chạm hàng ngày là điều khó tránh khỏi. Nhưng điều tôi ghét nhất đó là luôn đem chuyện công việc ồn ào về làm ầm trong nhà. Mẹ tôi đã lớn tuổi cần yên tĩnh vậy mà chị lúc nào cũng oang oang biến cái nhà thành cái chợ.
Tôi thì chẳng thể góp ý gì vì hiện tại vẫn ăn bám gia đình, thêm vào đó tiền chi tiêu lặt vặt đều là do anh trai cho. Phụ thuộc kinh tế nên nhiều lúc uất ức lắm cũng chẳng thể lên tiếng. Có lần tôi đi học về muộn, vào nhà thì thấy mẹ vừa cặm cụi nấu cơm vừa dỗ cu Bin khóc, trong khi đó chị dâu vô tư ngồi sơn móng tay trong nhà và nghe điện thoại.
Kể từ hôm đó chị dâu cấm anh trai cho tôi tiền tiêu vặt, coi như là dằn mặt tôi để lần sau biết mà cư xử. (Ảnh minh họa)
Thấy chướng mắt nên tôi nói chị bế cu Bin để mẹ nấu cơm chứ ai để mẹ làm thế kia. Vậy là chị dâu ném luôn cái kìm xuống sàn nhà, vùng vằng vào bế thằng bé. Kể từ hôm đó chị dâu cấm anh trai cho tôi tiền tiêu vặt, coi như là dằn mặt tôi để lần sau biết mà cư xử.
Thường thì cơm tối xong chị sẽ là người rửa bát nhưng cứ đợi cả nhà ăn cơm xong là chị ôm lấy thằng bé và làm lơ việc nhà. Có khi chị sai anh trai tôi vào giúp chị, mẹ tôi xót con nên lần nào cũng làm. Đã vậy anh hai tôi không hề có tí phản ứng nào. Có lần cáu quá nên tôi nói anh: “Anh lấy vợ về để làm khổ mẹ hơn hay sao ấy”. Nhưng anh chỉ cười xoà và xoa đầu tôi làm tôi lắm lúc muốn đuổi cả hai người ra ngoài cho rảnh việc.
Mấy hôm trước chiếc xe cũ của tôi lại dở chứng, tôi buồn rầu vứt nó vào nhà kho và đi xe buýt. Sáng chủ nhật mẹ nói muốn cho tôi chiếc xe mới nên hai mẹ con ra ngân hàng rút tiền và đi mua xe.
Thật ra trước giờ tôi không hề biết mẹ lại có rất nhiều tiền trong tài khoản lên tới vài trăm triệu. Tối đó mẹ làm nhiều đồ ăn để rửa xe mới cho tôi. Suốt cả bữa tối, mặt chị dâu cứ bí xị, sầm sì. Chắc chị nghĩ anh trai tôi giấu chị cho tôi tiền mua xe và không tin rằng đây là tiền tiết kiệm của mẹ. Ăn tối xong tôi chở mẹ đi một vòng bằng xe mới, một lúc sau về thì thấy trong nhà quá ồn ào.
Chị dâu vừa khóc vừa nói là mất rất nhiều tiền, mà sáng nay chị đi đã khoá tủ cẩn thận rồi. Mẹ tôi thì bảo chị đã tìm kỹ chưa, hay đã đưa tiền hàng cho ai rồi? Chị cứ lắc đầu và than vãn bốn chục triệu chứ có ít đâu sao mà không nhớ được. Anh trai tôi chắc khó khăn lắm mới mở miệng hỏi mẹ: "Hồi sáng mẹ lấy tiền đâu mua xe cho em vậy? Mẹ có lấy tiền của vợ con không?". Khỏi phải nói mẹ tôi đã giận dữ như thế nào.
Giá như anh trai tôi biết điều hơn một tí thì tốt biết mấy. (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên tôi thấy mẹ tát anh thật đau: "Nuôi mày lớn từng này mày thấy tao đã ăn cắp của ai một đồng chưa? Giờ mày lại đổ oan cho tao như thế? Chúng mày tưởng có mỗi chúng mày có tiền thôi hả? Chẳng lẽ bà già như tao hơn 50 năm không gom được vài đồng mua xe cho con cái?". Anh trai không nói gì nữa, xấu hổ cúi đầu ngồi dẹp một bên.
Trong khi đó chị dâu thì lục tung nhà, gào khóc tìm tiền. Thấy vậy nên mẹ tôi cũng xuôi xuôi, mẹ nói: “Tiền bố mẹ dành dụm được từ lâu rồi, mẹ cất trong ngân hàng. Em nó đi xe cũ quá nên mẹ rút ra mua cho em chứ mẹ không có ăn cắp của con. Sang mai con có đủ hèn hạ để theo mẹ vào ngân hàng kiểm chứng không?”
Nói xong mẹ bước ra ngoài và lại bàn thờ bố thắp nhang. Lúc này tôi biết mẹ buồn lắm, thương mẹ bao nhiêu tôi giận anh trai bấy nhiêu. Tôi thừa biết đó là màn kịch chị dâu dựng lên vì nghĩ anh trai cho tôi tiền mua xe. Vì tiền bạc chị kỹ lắm, sao dễ dàng mất được.
Giờ tôi chỉ muốn hai người đó dọn ra ngoài ở, anh trai tôi hỏi như thế đã làm tổn thương mẹ quá lớn. Ở trong nhà không giúp được gì cho mẹ lại khiến mẹ buồn nữa. Cứ nhìn thấy hai người đó là tôi lại khó chịu, chị dâu quá đáng đã đành, đằng này anh tôi lại không hiểu chuyện. Thấy mẹ lặng lẽ lau nước mắt mà thương mẹ vô cùng, giá như anh trai tôi biết điều hơn một tí thì tốt biết mấy.
Tác giả bài viết: Ngọc Sương