Rồi có khi, đang bình thản qua đường, mà chợt bỗng run lên, hốt hoảng nhìn theo một bóng người sao giống một ai kia. Rồi lại cười chính mình, sao dễ dàng hoa mắt.
Lại có lần, một em gái gọi điện cho tôi khóc nức nở, nói tôi bảo em phải làm sao, khi người em yêu tha thiết lại đột ngột nói lời chia tay với em mà chẳng có lý do cụ thể. Em hỏi tôi rằng làm cách nào để níu kéo chàng trai đó quay trở lại, em không thể sống mà thiếu anh ta…
Và cũng có lần người bạn thân đau đớn thông báo với tôi bạn sảy thai lần hai. Bạn đã kết hôn nhiều năm nhưng chưa có con, khi bạn mang bầu thì hai lần liên tiếp bạn đều mất con. Đã thế chồng bạn lại làm việc ở nước ngoài, bạn cứ phải thường xuyên chung sống với cô độc.
Đau đớn hơn nữa, là khi một người bạn khác của tôi phải chịu đựng nỗi đau mất đi người vợ của mình khi cô ấy chẳng may mắc phải căn bệnh ung thư quái ác.
Chợt nhận ra, có những nỗi đau trong đời đã như là mặc định. Ai cũng phải trải qua, ai cũng phải chịu đựng, ai cũng phải khó khăn lắm mới vượt qua. Càng lớn càng cảm thấy cô đơn. Mà cô đơn nhất là khi trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, vô cùng cô đơn mà lại ko thể nghĩ ra ai để mà bấu víu vào, để mà nương tựa.
Lẽ nào thế giới này kém thú vị cho người đã lớn đến thế sao, lẽ nào con người ta càng lớn càng phải chịu đựng thêm những buồn đau, khốn khổ hay sao? Lẽ nào những tổn thường bủa vây lấy chúng ta cứ thế lớn dần lên theo năm tháng mà chúng ta đang sống? Không! Xin đừng hoang phí cuộc đời ngắn ngủi của mình cho những nỗi đau được mặc định trong đời.
Cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa thực sự nếu con người ta không còn nỗi đau để cảm nhận. Và cũng chẳng ai đi hết cuộc đời mà không phải trải qua những nỗi đau. Nếu đã là những nỗi đau được mặc định trong đời, thì hãy chấp nhận nó đi, hãy coi nó thường tình, đừng bao giờ nghĩ chỉ một mình mình phải chịu đựng bao đớn đau tận cùng đến thế.
Nỗi đau cũng có giá trị của nó, để cho ta cảm nhận đủ vị "hỷ nộ ái ố” của cuộc đời này, để cho ta trải nghiệm và lớn khôn, để biết trân trọng những niềm vui hạnh phúc đã có; và hơn hết, để cho ta có khả năng đồng cảm sẻ chia với nỗi đau của người khác…
Thực tế không ai trên thế giới này cô độc cả. Chỉ cần chúng ta mở lòng, chia sẻ, để san bớt những nỗi đau trong tâm can mình, thì sẽ chẳng ai còn cảm thấy cô đơn. Nếu đã là nỗi đau được mặc định trong đời, thì hãy chấp nhận nó và đừng quên, bên cạnh chúng ta luôn có những người sẵn sàng mong muốn được cùng ta chia sẻ.
Tác giả bài viết: Minh Thoa
Nguồn tin: