Vợ chồng tôi quen và yêu nhau từ thời đại học nhờ học chung trường, chung khoa. Tốt nghiệp, chúng tôi nắm tay nhau đi nộp CV cho cùng một công ty và may mắn trở thành đồng nghiệp. Cuộc sống hôn nhân có lẽ chỉ viên mãn trong mấy năm đầu, trước khi xung đột nối tiếp xung đột.
Chồng tôi là người hào phóng trong chi tiêu lại hay cả nể. Có ngày anh được thưởng doanh số, tôi vội mừng thầm vì có tiền đóng học tháng này cho con, nào ngờ tối về hỏi, anh bảo đã cạn ví vì “bao cả phòng bữa liên hoan”. Tôi phàn nàn, anh chỉ gãi đầu cười: “Nốt lần này thôi em”.
Kể từ đó đến giờ chắc anh chẳng nhớ nổi đã bao lần thốt ra cụm từ “nốt lần này” ấy nữa. Người rộng rãi thường dễ bị lợi dụng, là người lo chi tiêu cho cả gia đình, tôi nhìn họ tranh nhau lợi dụng chồng mình mà tức ứa máu. Nhiều lần khuyên anh nên chắn vén hơn mà không được, tôi chỉ muốn đến thẳng phòng anh, chỉ tận mặt những kẻ đào mỏ kia liệu mà tránh xa chồng tôi.
Lần đó anh về, chúng tôi chiến tranh lạnh suốt hai tuần. (Ảnh minh họa)
Chuyện tài chính đã vậy, chuyện tình cảm càng nhiều ức chế. Chồng tôi tuy không quá đẹp trai nhưng dáng dấp phong độ, trong công ty nhiều cô gái để ý. Tôi biết họ muốn lợi dụng nhiều hơn là thích anh, nhưng anh lại không thừa nhận, cứ nhiệt tình giúp đỡ, thậm chí bênh vực họ trước mặt tôi. Nhạy cảm nhưng bất lực ở chỗ là đồng nghiệp nên tôi thấy tất cả những việc chướng tai gai mắt nhưng lại không sao ngăn cản.
Mâu thuẫn đỉnh điểm là lần anh không hỏi tôi mà đồng ý đi công tác ngoại tỉnh với một cô đồng nghiệp. Khi tôi biết chuyện, anh giải thích chỉ đi vì công việc, tôi lạnh lùng cúp máy không muốn nghe gì thêm. Lần đó anh về, chúng tôi chiến tranh lạnh suốt hai tuần. Tôi không đi làm cùng anh, trưa ăn cơm riêng, tối hai mẹ con ăn trước mặc anh làm sao thì làm.
Không khí gia đình trở nên ngột ngạt và căng thẳng. Đến ngày thứ mười, tôi bận làm báo cáo nên nán lại công ty đến khuya mới về. Tới nhà, mâm cơm đã dọn sẵn, còn đậy lồng bàn cẩn thận, anh ngồi đó chơi với con, có ý đợi tôi về. Cảnh tượng ấy làm tôi xúc động, phút chốc muốn tha thứ hết. Nghe tiếng tôi, cu Hiếu chạy đến khoanh tay chào mẹ, anh cũng luống cuống bước tới như đứa trẻ, vụng về xin lỗi tôi. Rồi anh chìa mái đầu đen nháy khoe: “Từ mai em đi làm cùng anh nhé,. Em xem thiếu hơi vợ cả tuần tóc anh có sợi bạc rồi này”.
Thì ra anh chỉ xoa dịu cơn giận dữ của tôi khi ở nhà nhưng vẫn phớt lờ tôi khi đến công ty. (Ảnh minh họa)
Tôi phì cười, mắng anh khéo miệng nhưng lòng ngập tràn hạnh phúc. Tôi mừng vì ít ra anh còn cần đến gia đình này. Và ba ngày sau, tôi mới biết mình đã mừng hụt, sáng đó lúc ghé phòng làm việc của anh để dặn anh về đón con vì tôi còn bận việc, tôi vô tình bắt gặp anh và cô đồng nghiệp khác ngồi sát cạnh nhau trao đổi bên chiếc laptop. Nếu là công việc đàng hoàng, đâu cần thiết phải mắt chạm mắt, vai kề vai như vậy.
Thì ra anh chỉ xoa dịu cơn giận dữ của tôi khi ở nhà nhưng vẫn phớt lờ tôi khi đến công ty. Dù giận dữ, tôi cũng cố nén cơn thịnh nộ trước khi tự hủy hoại danh dự của mình. Nhưng bây giờ nhìn thấy chồng, tôi chỉ thấy chán nản. Tôi không biết phải đối diện với những khó khăn trước mặt như thế nào, viết đơn xin nghỉ việc, tôi sợ sẽ không thể tìm một công việc tốt hơn, làm to một lần để dằn mặt chồng, tôi lại sợ sẽ vạch áo cho người xem lưng, nhưng nếu giả câm giả điếc bỏ qua hết lần này tới lần khác, tôi biết là sức chịu đựng của mình có hạn.
Tác giả bài viết: Quỳnh Thư
Nguồn tin: