Chồng tôi là một người tuyệt vời. Anh không hẳn đẹp trai nhưng tràn đầy nam tính. Anh có một công việc thuộc hàng “top” trong xã hội. Chúng tôi đã sống với nhau 8 năm mà chưa một lần cãi vã nào to lớn. Hơn nữa, chúng tôi còn có với nhau 2 đứa con xinh như thiên thần...
Thế nhưng sau những năm tháng ngất ngây, cuộc hôn nhân của chúng tôi bỗng trở nên bình lặng. Sự bình lặng vốn có của những cặp đôi đã ở bên nhau quá lâu và quá thấu hiểu, đến nỗi chỉ cần nhìn nét mặt, ánh mắt của nhau cũng đã đủ hiểu.
Tôi chìm trong sự bình lặng ấy quá lâu, đến nỗi, có lần tôi chỉ ước gì chúng tôi cãi cọ hay gây sự, hay làm một chuyện gì đó khiến cuộc hôn nhân phải “dậy sóng” để có thể được nếm trải những dư vị khác, xúc cảm khác. Tôi muốn chúng tôi giận hờn, ghen tuông hay buồn bã... chứ không phải nhàn nhạt thế này.
Dần dần, tôi rơi vào trạng thái lãnh cảm. Còn cuộc hôn nhân của chúng tôi thì trở nên nhàm chán trong cái vỏ bọc màu hường.
Mỗi ngày, tôi càng cảm thấy cuộc sống của mình thật tẻ nhạt và tù túng. Một người bạn đã khuyên tôi nên tham gia lớp học dance sport cùng với cô để “giết” bớt thời gian rảnh rỗi và ngăn cho đầu óc khỏi luẩn quẩn. Đây cũng chính là lúc bi kịch thực sự của đời tôi bắt đầu.
Từ lớp học, chúng tôi hẹn hò đi ăn tối, đi uống cà phê, đi mua sắm rồi đến đi du lịch cùng nhau... Trong một chuyến du lịch ngắn ngày ở Đà Lạt, chúng tôi đã thực sự say mê nhau đến nỗi phát hiện ra rằng tình cảm mà chúng tôi có với nhau không chỉ dừng lại ở tình bạn.
Tôi càng sợ hãi, trốn chạy thì tình cảm của tôi với cô gái ấy càng bùng cháy mãnh liệt hơn. Tôi trở nên thờ ơ với chồng, thậm chí còn cảm thấy khó chịu với những tật xấu bình thường nhất của anh. Tôi bắt đầu cảm thấy đám đàn ông thật vô vị...
Trong khi đó, cô gái huấn luyện viên, giờ đã trở thành người tình đồng giới của tôi thì không ngừng thuyết phục tôi hãy dám đối diện và chấp nhận giới tính thật của mình, cũng như cô.
Ở bên người tình, tôi cảm thấy như mình được sống một cuộc đời khác, cuộc đời mà tôi vẫn luôn âm thầm mơ ước. Dù vậy, tôi vẫn luôn đeo đẳng một cảm giác tội lỗi nặng nề đối với chồng, con và tất cả những người thân còn lại của mình. Tôi không biết sẽ phải nói sao với họ để họ có thể chấp nhận sự thật này.
Chồng tôi sẽ nghĩ gì khi phát hiện ra người vợ 8 năm chung sống cùng mình lại bất ngờ yêu một... phụ nữ. Các con tôi nữa, chúng sẽ cảm thấy thế nào khi gia đình đang yên ấm bỗng nhiên tan vỡ. Rồi bố mẹ tôi... họ liệu có chịu nổi cú sốc này? Nhưng hơn hết, tôi luôn khao khát được sống thật với mình.
Có lần, tôi đã nghĩ quẩn đến mức muốn chấm dứt cuộc sống để thoát ra khỏi sự bế tắc, giằng xé này nhưng tôi lại không đủ can đảm để làm vậy. Tôi mới được nếm trải cảm giác yêu đương thật sự, tôi không thể dễ dàng buông bỏ nó, vả lại, tôi vẫn còn hai đứa con, tôi không thể bỏ lại chúng.
Mỗi ngày trôi qua, tôi đều phải sống trong sự dằn vặt, giằng xé giữa gia đình với tình yêu và con người thật của mình...
Tác giả bài viết: Đào Trang
Nguồn tin: