Cuộc sống

Chồng mất, mẹ chồng nhất quyết đuổi tôi về ngoại, tôi phải làm sao?

Từ ngày chồng tôi mất, mẹ chồng cũng đổ bệnh ốm triền miên. Nhiều hôm đang ngủ, tôi nghe tiếng mẹ chồng thở dài, rồi những tiếng khóc thầm, khi đó tôi xót lắm.

Sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi cưới anh, người đàn ông mà tôi yêu thương suốt 4 năm ngồi trên ghế giảng đường. Anh hiền lành, trầm tính và là giảng viên một trường Cao đẳng gần khu nhà trọ tôi ở. Ngày đó, khi anh mới tỏ tình, tôi không dám nhận lời. Với một cô gái quê, chân ướt chân ráo ra đây để mưu sinh, được ai đó yêu thương là điều rất viển vông, huống chi anh là trai Hà Nội.

Chưa kể, ngày đó, tôi luôn mặc cảm với hoàn cảnh bản thân mình. Bố mẹ tôi mất từ bé, mình tôi sống với bà ngoại. Ngoại tôi cũng đã già, ngày ngày vẫn phải ra chợ bán rau nuôi cháu ăn học. Khi đó, tôi chỉ nghĩ mau chóng ổn định chỗ ở, rồi tìm công việc làm thêm để có thêm tiền học hành, một phần hỗ trợ Ngoại.

Phải hơn 3 tháng anh nhiệt tình theo đuổi, tôi mới dám nhận lời. Từ đó, anh chính thức bước vào cuộc đời tôi không chút do dự. Bài vở trên lớp, tôi kém môn nào anh đều kèm tôi học, còn công việc làm thêm để có thêm tiền trang trải cuộc sống anh cũng xin cho tôi. Cứ thế, tôi dần trưởng thành nhờ có anh ở bên cạnh.

Mẹ đã hơn 70 tuổi tóc đã bạc hết rồi, mẹ cũng đâu có ai thân thích, tôi đi rồi ai sẽ chăm mẹ? (Ảnh minh họa)

Gia cảnh của anh cũng khá thương tâm khi mẹ anh sinh con ở tuổi xế chiều, nhưng chẳng lâu sau đó bố anh qua đời vì tai nạn. Từ ngày đó, mình mẹ anh tần tảo nuôi con trai khôn lớn. Thương mẹ, nên anh học rất giỏi, ra trường anh sớm có việc làm ổn định, nay cũng đã được biên chế nhà nước.

Ngày còn yêu, tôi cũng nhiều lần tới nhà anh chơi, mẹ anh cũng thương tôi, quý tôi và coi tôi như con cái trong nhà. Sau khi tôi ra trường, theo nguyện vọng của mẹ anh chúng tôi sớm làm đám cưới. Sau tuần trăng mật, tôi cũng xin được việc làm, lương bổng khá, mẹ chồng tôi mừng lắm.

Chúng tôi cũng tính chuyện sẽ sinh con vào năm 2018, theo mẹ chồng tôi nói bé sinh năm đó hợp cả tuổi bố, tuổi mẹ. Nhưng rồi tai ương ập đến khiến tôi đau đớn vô cùng. Cuối năm 2016, sau chuyến công tác ngắn ngày ở Đà Nẵng, trên đường từ sân bay về nhà, chồng tôi bị tai nạn và qua đời. Mẹ chồng tôi hay tin sốc quá, nên ốm nặng từ ngày đó.

Từ ngày anh mất, đêm nào mẹ cũng khóc, mẹ than khổ, mẹ kêu ông trời cay nghiệt khi lấy đi của mẹ tất cả. Mẹ nói rồi cứ ôm tôi nước mắt nghẹn ngào. Nhìn mẹ thế tôi càng đau lòng hơn, anh đối với mẹ là cả cuộc đời, với tôi anh là người quan trọng nhất.

Tôi từ 56 kg xuống còn hơn 40 kg, gương mặt hốc hác. Nhiều khi, tôi định chết đi để vĩnh viễn được ở bên anh, nhưng tôi nghĩ tới mẹ chồng, tới Ngoại ở quê tôi không đành lòng.

Hai tuần nay, mẹ chồng bỗng dưng không còn khóc nữa, mẹ dậy sớm đi thể dục, mẹ ăn uống điều độ hơn. Rồi mẹ tỏ thái độ khó chịu với tôi và có ý "đuổi khéo" tôi ra khỏi nhà. Mẹ nói: “Con trai mẹ đã không còn, nay mẹ không cần con nữa, con còn trẻ, con cũng có cuộc sống mới của con. Vì thế, mẹ trả tự do cho con, con muốn đi đâu tùy con”.

Bà nói rồi nhìn tôi ánh mắt lạnh lùng, khi tôi khóc, tôi cầu xin mẹ cho tôi được ở lại chăm sóc mẹ hết cuộc đời, mẹ lại gạt tôi ra: “Con đi tìm cuộc sống mới, không thì con về sống với bà ngoại cũng được, mẹ không muốn thấy con nữa. Nhìn con, mẹ càng nhớ nó”.

Tôi biết mẹ thương tôi, mẹ muốn tôi tìm bến đỗ mới, nên mẹ mới làm thế nhưng tôi đâu nỡ. Mẹ càng đối xử tệ với tôi, càng lạnh lùng tôi càng thương mẹ hơn. Giờ mẹ cứ nhất quyết đuổi tôi đi, tôi biết làm sao đây? Mẹ đã hơn 70 tuổi tóc đã bạc hết rồi, mẹ cũng đâu có ai thân thích, tôi đi rồi ai sẽ chăm mẹ? Tôi thật sự hoang mang quá, xin hãy giúp tôi.

Tác giả bài viết: Thanh Bình

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP