Mẹ tôi nói nhiều lắm nhưng tôi vẫn nhất quyết lấy bằng được Châu. Tôi yêu và trân trọng nghị lực hơn người của em. Cha mất sớm, mẹ lại bệnh đau suốt, vì em trai mà Châu phải nghỉ học, rồi lăn lộn đi làm kiếm tiền nuôi em, chữa bệnh cho mẹ.
Chuyện kết hôn của chúng tôi cũng khó khăn lắm mới thành công. Ngày cưới, tôi biết Châu buồn lắm khi mẹ tôi không có mặt. Sau khi cưới, thương vợ, tôi không về sống chung với bố mẹ mà chuyển ra ở trong một căn hộ chung cư. Cuộc sống êm đềm, hạnh phúc vì Châu luôn nhường nhịn, chăm sóc tôi rất chu đáo. Chúng tôi cũng đồng ý sẽ kiêng cữ trong 3 năm để nuôi em trai Châu tốt nghiệp đại học mới có con.
Nửa tháng trước, mẹ tôi lên nhà và đòi ở với chúng tôi. Bà tỏ ra hối hận khi từng không muốn nhận Châu là con dâu nên cứ nắm chặt tay em mãi. Tôi đâu biết bà đang ấp ủ âm mưu chia rẽ vợ chồng tôi nên vẫn rất vui vẻ đón tiếp bà. Tôi còn dặn vợ phải chăm sóc mẹ cho tốt. Vợ tôi cũng mừng nên còn tự tay chuẩn bị phòng, sửa soạn quần áo cho mẹ tôi. Hôm đó có lẽ là ngày tôi vui nhất khi thấy vợ và mẹ thuận hòa với nhau.
Hôm đó có lẽ là ngày tôi vui nhất khi thấy vợ và mẹ thuận hòa với nhau. (Ảnh minh họa)
Vui vẻ được vài ngày, tôi thấy vợ bắt đầu khang khác. Em hay ngồi thẫn thờ trên ban công mỗi tối chứ không hào hứng dọn cơm cho tôi và mẹ ăn nữa. Mẹ tôi phải ra tận nơi để gọi vào, em mới vào. Tôi góp ý nhiều lần về thái độ với mẹ, vợ chỉ im lặng, có khi rơi nước mắt chứ không thanh minh gì.
Một đêm nọ, mẹ tôi gọi điện cho tôi bảo tôi đưa bà về nhà. Bà nói vợ tôi hành hạ, mắng bà không ra gì mỗi khi tôi đi làm. Bà nấu cơm, lần nào vợ tôi cũng đổ đi hết rồi nấu lại. Bà gắt gỏng bảo bà đã nhường nhịn mà vợ tôi ngày càng quá đáng.
Nghe mẹ nói, tôi nửa tin nửa ngờ nên tối không đi cà phê mà về nhà sớm. Muốn xác minh chuyện mẹ nói nên tôi để xe ngoài cổng chứ không chạy vào như mọi khi. Rồi tôi cởi giày, đi nhẹ nhàng vào nhà.
Nhìn quanh quẩn không thấy mẹ, tôi rón rén đi thẳng vào nhà bếp. Nhà vắng tanh, chẳng có ai. Nhìn thấy điện nhà tắm sáng, tôi đi vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chao đảo. Vợ tôi đang múc từng vá cơm đầy đổ xuống bồn cầu. Thấy tôi, em sợ hãi giấu nồi cơm ra sau lưng.
Những gì mẹ tôi nói là đúng, hóa ra, em chỉ đóng giả yêu thương, chăm sóc mẹ tôi thôi. Đến nồi cơm mẹ nấu, em cũng đổ đi thì còn gì để thanh minh nữa.
Mẹ tôi lúc đó cũng có mặt. Bà khóc lóc, than trách. “Đó, nó chê mẹ già rồi, bẩn thỉu nên đổ hết cơm đi. Mẹ thương tụi mày khổ nên muốn phụ giúp, mày thấy bộ mặt thật của vợ mày chưa?”. Vợ tôi tái mét, lắp bắp nói: "Không phải đâu anh, em đâu có coi thường mẹ. Thật sự cơm không thể ăn...".
Tức giận, tôi không để em nói hết mà lao đến, tát em rồi kéo em lên phòng. Đêm đó, chúng tôi cãi nhau lớn. Bực bội, ngột ngạt, tôi lấy xe bỏ đi nhậu.
Tôi choáng váng khi nghĩ đến cảnh chính mẹ mình trộn cát vào gạo. Còn vợ thì phải lén lút đổ cơm đi nấu lại để tôi ăn. (Ảnh minh họa)
Tầm 9 giờ, tôi nhận được điện thoại của vợ. “Anh là chồng cô gái này đúng không? Nhanh đến bệnh viện..., cô ấy bị tai nạn xe rồi”.
Người đàn ông lạ hét lên trong điện thoại. Tôi bấn loạn chạy đến viện thì vợ đã được chuyển đi cấp cứu. Tôi hỏi mấy người đưa vợ vào bệnh viện mới biết cô ấy vô ý va vào chiếc xe tải đi ngược chiều, chân em bị bánh xe chèn qua. Bác sĩ bảo có thể sẽ phải cắt bỏ chân. Tôi đã ngã gục xuống ghế khi nghe thông báo của bác sĩ.
Càng đau lòng hơn khi mẹ tôi biết tin con dâu bị tai nạn nhưng không hề vào thăm vợ mà về thẳng nhà. Tôi về nhà lấy quần áo cho vợ thì phát hiện sự thật đau lòng. Trong phòng ngủ, giấu kín ở góc tủ, được phủ thêm quần áo lên, có một bao trắng nhỏ. Tôi mở ra mới biết đó là bao gạo.
Ngạc nhiên, tôi xuống bếp vốc nắm gạo trong bao hay nấu. Tôi không thể tin được vào mắt mình, gạo trong bếp có lẫn cát mịn nhỏ. Nếu không tinh ý sẽ không biết được, nhưng nấu thành cơm chắc chắn cũng không thể ăn được.
Tôi choáng váng khi nghĩ đến cảnh chính mẹ mình trộn cát vào gạo. Còn vợ thì phải lén lút đổ cơm đi nấu lại để tôi ăn. Em không nói ra, có lẽ vì không muốn tôi trách cứ mẹ mình.
Tôi thẫn thờ đến lại bệnh viện. Vợ tôi vẫn chưa tỉnh dậy nên chưa biết chuyện chân mình. Tôi đã làm gì với vợ mình thế này? Chỉ vì không tin em, tôi đã hại cả đời em rồi.
Tác giả bài viết: Vũ Việt