Tôi luôn tự hào mình có một gia đình hoàn hảo. Chồng tôi làm trưởng phòng marketing của công ty nước ngoài, lương ổn định. Nhưng do tính chất công việc nên anh thường xuyên đi công tác, tiếp khách đêm. Tuy vậy, tôi tin tưởng chồng tuyệt đối.
Con gái tôi năm nay 4 tuổi, ngoan ngoãn và nghe lời bố mẹ. Con bé luôn tự hào khi nhắc đến bố. Lúc nào nó cũng nói bố nó là nhất, bố nó là mặt trời của nó.
Chồng tôi thương và chiều con vô cùng. Dù bận rộn, nhưng anh luôn thu xếp thời gian để đưa con đi chơi cuối tuần. Con muốn gì, thích gì, anh chiều theo tất cả. Mỗi lần con bệnh, anh đều xin nghỉ phép, dù có bị trừ lương cũng chấp nhận, chỉ để ở viện chăm con.
Thấy chồng tôi hay đi sớm, về khuya, cũng có người khuyên tôi nên quản chồng chặt một tí. Nhưng tôi có lý do chính đáng để tin tưởng anh.
Tôi mở phong bì, lật ra thì thấy toàn giấy tờ. Bỗng có một vỉ thuốc đã dùng rơi ra. (Ảnh minh họa)
Thứ nhất, lương hàng tháng, chồng đưa luôn thẻ cho tôi giữ, vậy thì có muốn đi lăng nhăng anh cũng chẳng đi được. Còn đi công tác thì công ty lo toàn bộ chỗ ăn ở, nên anh cũng chẳng đem nhiều tiền.
Thứ hai, chồng tôi là người yếu sinh lý. Anh hầu như có rất ít nhu cầu với vợ. Nếu có, cũng chỉ vài giây là ra sản phẩm. Người như vậy, mấy nàng môi đỏ da trắng ngoài kia chắc chẳng thèm.
Thế mà, có một chuyện xảy ra khiến tôi chao đảo niềm tin.
Sáng sớm, chồng tôi mệt nhoài trở về sau chuyến công tác ngoại tỉnh 3 ngày. Cả ngày hôm đó, anh chỉ dành thời gian để ngủ. Thương chồng, tôi dọn dẹp đồ đạc, sắp xếp lại vali cho anh.
Trong vali, tôi thấy có một tập tài liệu nhỏ, được bỏ vào một phong bì kín. Hồi giờ, tôi chưa từng xem qua về công việc của anh nên tò mò. Tôi mở phong bì, lật ra thì thấy toàn giấy tờ.
Bỗng có một vỉ thuốc đã dùng rơi ra.
Về nhà, thấy chồng còn ngủ say sưa mà tôi rơi nước mắt. (Ảnh minh họa)
Cầm vỉ thuốc, tôi tưởng tượng đủ mọi chuyện. Có lẽ chồng tôi mắc một căn bệnh nào đó, đang giấu giếm tôi chữa trị vì sợ tôi lo lắng. Càng nghĩ, tôi càng thương anh hơn. Vì muốn biết bệnh của anh nên tôi âm thầm đem vỉ thuốc ra tiệm hỏi.
“Đây là thuốc tăng cường sinh lực cho nam giới nhé chị. Nó giúp kéo dài thời gian quan hệ”.
Tôi choáng váng, tê người trước câu trả lời của cô chủ tiệm thuốc. Hàng loạt câu hỏi bắt đầu nhảy múa trong đầu tôi. Tại sao chồng tôi lại mua thuốc này, anh dùng nó với ai? Anh đã giấu tôi bao lâu rồi?
Vậy mà, tôi còn tưởng anh bệnh nan ý nên giấu vợ. Hóa ra là đi ăn nem chả bên ngoài, sợ bị người ta cười nên mua thuốc này dùng.
Về nhà, thấy chồng còn ngủ say sưa mà tôi rơi nước mắt. Chắc anh mệt lắm vì tối qua còn đang vui vẻ hết sức với người khác rồi. Càng nghĩ, tôi lại càng thấy đau hơn, chồng tôi đã cắm lên đầu tôi mấy cái sừng mà tôi không hay biết.
Từ hôm đó đến nay cũng gần 1 tuần. Tôi không thể nói chuyện bình thường, càng không thể gần gũi chồng được nữa. Tâm trạng tôi luôn cáu gắt, khó chịu và đêm nào cũng tưởng tượng cảnh chồng ôm ấp người khác. Giờ tôi có nên vạch thẳng tội anh không? Nếu làm thẳng, tôi lại sợ chồng thừa nhận. Tôi rối bời, hoang mang quá.
Tác giả bài viết: X.H