Chị hơn tôi bốn tuổi, vừa sinh ra đã xấu xí hơn người. Ngay cả bố mẹ tôi cũng không biết chị giống ai mà xấu lạ lùng như vậy. Tuổi thơ của chị ngụp lặn trong nỗi tủi hờn mặc cảm vì bị chê bai, bởi vì lũ trẻ con vô tâm và miệng lưỡi người lớn cũng vô cùng độc ác. Không ai hiểu rằng những lời nói vô tâm như những lưỡi dao cứ cứa vào nỗi mặc cảm của chị.
Học đến lớp bảy, dù tư chất khá thông minh chị vẫn kiên quyết đòi nghỉ học. Chỉ bởi bạn bè chẳng đứa nào muốn ngồi cạnh chị, chơi cùng chị. Như thể chúng sợ nếu gần chị sẽ bị cái xấu lây sang. Dù cha mẹ hết lời động viên, thầy cô cũng đến nhà khuyên nhủ nhưng không thay đổi được quyết định của chị.
Chị có một đam mê đó là những cuộn len đủ sắc màu. Toàn bộ thời gian rảnh chị đều dùng cho chúng. Chị xấu, nhưng những ngón tay chị thì lại rất thon dài và mềm mại. Những chiếc áo, chiếc khăn chị đan cũng vô cùng xinh xắn. Và có lẽ nhờ len mà nhiều người gần chị hơn. Lũ trẻ con mới lớn tối nào cũng đến nhà nhờ chị dạy đan khan. Người lớn cũng thường tìm chị mua một vài món để dùng hoặc làm quà tặng. Những chiếc khăn chiếc mũ chị đan lúc nào cũng cháy hàng, vì nó không giống bất cứ thứ đồ nào ở chợ. Người ta thích đồ chị đan, và dần như quên đi chị rất xấu.
Nhưng bọn con trai thì không thế. Họ chẳng quan tâm đến khăn len quàng cổ. Họ gọi chị là chị của Thị Nở, ý là về độ xấu thì Thị Nở cũng phải gọi bằng chị. Tuổi chớm đôi mươi, bạn bè cùng trang lứa bận rộn hẹn hò thương nhớ. Có đứa bạn chị đã lên xe hoa. Nhưng chị chẳng biết thế nào là một ánh mắt dịu dàng, một lời nói ngọt ngào mà chỉ là những lời tán tỉnh trêu đùa ác ý.
Năm ấy tôi mười bảy tuổi, chị đã bước qua hai mươi. Một trưa hai chị em nằm võng mắc sau hè. Tôi hốt hoảng khi nghe chị thú nhận chị đã yêu một người. Chị yêu ai không yêu lại đi nhớ thương một chàng trai đẹp nhất xóm. Chị xấu chứ không phải chị không biết yêu cái đẹp. Chị tôi hiền lành, tính tình có chút lãng mạn. Chẳng ai đánh thuế những giấc mơ. Trong giấc mơ con gái của chị chắc chắn cũng có chàng hoàng tử tuấn tú chứ không phải chàng cóc xấu xí. Chị hỏi tôi có bao giờ thấy xấu hổ khi nghe người ta chê bai chị mình không? Tôi ôm chị và nói rằng: Dù cả thế giới có không yêu chị thì em vẫn yêu chị. Lúc đó tôi thấy chị khóc. Và tôi cũng khóc.
Tôi đỗ Đại học. Trước ngày nhập học hai chị em thức suốt đêm trò chuyện. Chị kể những ngày tôi còn bé tí, hai chị em hay đi bắt cào cào, rồi trèo lên cây nhãn bắt ve. Có lần tôi trèo bị ngã toác đầu, chị bị bố đánh đòn vì em đã dại mà chị lớn rồi còn chơi dại. Tôi nhớ những trưa hai chị em lôi những hộp phấn mẹ giấu trong ngăn tủ ra ngồi trang điểm. Chị trang điểm cho tôi, soi gương nhìn xinh rất lạ. Tôi trang điểm cho chị, càng lúc càng thấy chẳng giống chị, chẳng giống ai, như một mụ phù thủy hay ác ma nào đó. Vậy là tôi dùng khăn lau hết, không cho chị soi gương.
Tôi lên thành phố, quen bạn quen bè, bận học bận chơi, chỉ về thăm nhà vào những dịp tết lễ, vẫn thấy chị bận rộn với những cuộn len đủ sắc màu. Những mùa đông thường là vào những mùa thi nên tôi ít về. Chị thường bắt xe lên phòng trọ thăm tôi, đưa cho tôi rất nhiều khăn len, để cho tôi dùng và tặng thầy cô bè bạn.
Một sáng tôi nhận được điện thoại của bố, giọng bố ngắt quãng: “Con về nhà nhanh lên, chị con…” Tôi về nhà, quãng đường chưa bao giờ lại xa xôi đến thế.
Chị nằm đó, mắt nhắm nghiền, tĩnh lặng giữa những tiếng khóc, tiếng nhốn nháo xôn xao. Ai đó nói rằng chị ra đi mang theo một sinh linh trong mình. Là ai? Ai đã gieo niềm đau cho chị? Tôi nhớ mấy tháng trước chị lên thăm, chị vui lắm. Chị nói rằng người con trai chị yêu chẳng hiểu bằng cách nào biết được chị thầm yêu trộm nhớ. Lúc đầu anh ta còn tỏ ý khinh miệt, sau đó lại giả lả trêu đùa, sau đó lại khen chị bề ngoài xấu xí nhưng tâm hồn đẹp. Chị khát khao yêu thương nên dễ dàng tin những lời dịu ngọt. Không có gì độc ác bằng việc bỡn cợt tình cảm chân thành của người khác. Có lẽ chị đã hạnh phúc lắm khi ngỡ mình được yêu mà không hay rằng người ta mang dã tâm đến với chị. Có lẽ khi phát hiện ra mình có thai, chị bị ruồng rẫy và hắt hủi đến cùng quẫn nên mới ra cơ sự này. Trong đau đớn tôi hoang mang suy đoán vậy. Nhưng dù gì đi nữa thì chị cũng đi rồi. Chị chọn cách kết thúc nỗi đau bằng dòng sông lạnh ngắt của mùa đông giá.
Tôi đã chẳng cách nào gặp mặt được người đó, có lẽ vì họ cố tìm cách tránh mặt. Nhưng thôi, dù sao thì chị tôi cũng mất rồi. Cuộc đời anh ta từ đó về sau chắc chắn cũng không thể thanh thản mà sống. Anh ta đã giết một lúc hai người, một người yêu anh ta và một người là con của anh ta. Cái giá anh ta bỏ ra cho sự tàn nhẫn của mình không hề rẻ. Còn chị tôi, dù sao chị cũng đã sống, tin và yêu thật lòng. Chị hạnh phúc vì khờ dại và khổ đau cũng vì khờ dại.
Lại đã là mùa đông. Những cuộn len đủ sắc màu vẫn được mẹ tôi cất giữ cẩn thận. Những sợi len chắc hẳn nhớ lắm đôi bàn tay của chị. Những chiếc khăn chị đan còn dang dở, bao lần tôi cầm cây đan chỉ được vài mũi đan là nước mắt đã nhòe mờ. Nếu tôi quan tâm đến chị nhiều hơn, có thể tôi đã hiểu được tâm tư chị. Và tôi sẽ nói rằng chị hãy cứ mạnh mẽ lên mà làm mẹ, mạnh mẽ mà sống như chị đã từng. Nhưng ai cũng có những lựa chọn cho cuộc đời mình. Chị kết thúc ở kiếp này để bắt đầu ở một kiếp khác. Và ở nơi đó tôi hi vọng rằng chị sẽ xinh đẹp hơn.
Tác giả bài viết: Mi Mi
Nguồn tin: