Hội chứng thận hư
Câu chuyện em Trang Thị Diễm My kể khiến ai cũng thấy áy náy trong lòng. Ai cũng muốn tìm một cách nào đó để chia sẻ, động viên em vượt qua được giai đoạn khó khăn. Ở cái tuổi mới lớn, bắt đầu biết chuyện, em cũng phần nào hiểu được những vấn đề đang diễn ra xung quanh mình. Vì sợ bệnh, sợ cha mẹ không có tiền chữa, cô bé suốt ngày lo lắng. Việc học của Diễm My cũng bị sa sút. Suốt 7 năm đầu em đều là học sinh giỏi, khi biết mình bị bệnh, năm học vừa qua em đạt danh hiệu tiên tiến.
Sợ mẹ không có tiền, nhiều lúc Diễm My giấu bệnh |
Mắc phải căn bệnh hội chứng thận hư, lúc đầu trông em có vẻ mập mạp. Mợ em nghĩ cháu đang tuổi ăn tuổi lớn nên nhanh mập, tuy nhiên nhìn kỹ thì có vẻ hơi khác thường. Cùng thời gian này, Diễm My hay bị chuột rút tay chân và đi học về luôn kêu mệt mỏi.
Trạm y tế xã không chẩn đoán được bệnh gì, nhưng dựa trên thể trạng và triệu chứng, y sĩ đã khuyên gia đình đưa My đến Bệnh viện lớn để được thăm khám kỹ hơn. Được mọi người mách bảo, em được mợ đưa lên Bệnh viện Bình Dân. Kết luận của bác sĩ khiến mọi người hẫng hụt khi biết, bệnh sẽ không thể điều trị trong một sớm một chiều.
Từ khi phát hiện bệnh thận hư đến nay, cứ nửa tháng hoặc một tháng, chị Nguyễn Kim Phượng, mợ của My lại đưa cháu đến bệnh viện 1-2 ngày. Mỗi lần trở về, trong hành lý hai mợ cháu luôn mang theo một bịch thuốc lớn đủ dùng cả tháng. Biết số tiền cha mẹ gửi về hàng tháng không đủ mua thuốc nên nhiều khi, Diễm My giấu bệnh, không dám nói vì sợ mợ không có tiền.
Cha mẹ vắng nhà nên My được mợ chăm sóc |
Cha mẹ nhọc nhằn kiếm tiền nơi đất khách
Vợ chồng anh Trang Sĩ Nhựt và chị Lâm Thị Tiền có với nhau hai đứa con vẫn còn nhỏ. Ở quê nhà không có đất canh tác, công việc làm thuê ít, anh chị dắt nhau lên Vũng Tàu nhận phụ hồ.
Bươn chải nơi đất khách vất vả, cực nhọc, anh chị ít khi được về nhà, có khi một năm mới về vào dịp lễ tết. Con cái gửi cậu mợ trông nom giùm. Hàng tháng, anh chị tích góp gửi về cho con từ 1-2 triệu đồng. Số tiền này chỉ đủ cho chi phí sinh hoạt hằng ngày chứ không dư.
Trong khi đó, tính ra mỗi tháng, tiền thuốc cho bé Diễm My hết 3-5 triệu đồng. Dù đã chắt chịu, nhịn ăn nhịn mặc nhưng cũng không lo đủ, anh Nhựt, chị Tiền đành nhờ cậu mợ vay tiền giùm cho con chữa bệnh.
Căn nhà dột nát không có tiền sửa |
Vừa rồi, My gọi lên cho bố mẹ thông báo, căn nhà của gia đình đã quá mục nát, các cháu không dám ở vì sợ sập, phải sang nhờ nhà mợ. Biết là nhà hư hỏng đấy nhưng lúc này, trăm thứ tiền quan trọng hơn cần lo, anh chị đành lực bất tòng tâm.
Chia sẻ với chúng tôi, chị Lâm Thị Tiền nói: “Vợ chồng tôi phải đi làm xa kiếm tiền gửi về cho con. Công việc làm hồ phụ thuộc nhiều thứ lắm, mưa nhiều cũng không làm được, khi không có việc cũng phải nghỉ. Vợ chồng làm thuê ở trọ tiền chẳng còn bao nhiêu. Tiền làm tới đâu hết tới đó, thương nhớ con mà cũng chẳng dám về. Mẹ con chỉ dám gặp nhau qua điện thoại động viên cháu ráng học hành. Mọi việc ở nhà trăm sự nhờ cậu mợ của cháu lo giúp. Tiền cũng phải nhờ mợ vay để cháu chữa bệnh. Giờ không biết tính sao lo cho cháu nữa".
Mọi đóng góp có thể gửi về: Chị Nguyễn Kim Phượng, mợ của Diễm My ở ấp Trang Bua, xã Tân Thành A, huyện Tân Hồng, tỉnh Đồng Tháp. SĐT: 0987 720 383 |
Tác giả: Đức Toàn
Nguồn tin: Báo VietNamNet