|
Nếu tâm sự này là của vợ anh, và vợ anh hỏi có nên chia tay không thì tôi sẽ không ngần ngại mà khuyên cô ấy rằng nên càng sớm chia tay càng tốt. Nhưng với anh thì tôi lại không biết phải nói như thế nào, bởi sự thực là tôi “cạn lời” với một người như anh.
Anh tự nhận mình là một người có học, có sự nghiệp, đàng hoàng. Xin lỗi, cho tôi được coi thường sự đàng hoàng của anh. Một người đàn ông đàng hoàng tử tế sẽ không bao giờ vì thấy người ta xinh mà ngay lập tức dùng mánh lới để “vui chơi qua đường”. Một người đàn ông đàng hoàng sẽ không ép người ta bỏ đi giọt máu của mình hay tính chuyện “cao chạy xa bay” để người con gái trót trao thân cho mình chịu khổ. Người đàng hoàng càng không bao giờ tính toán so bì với vợ lại còn đem so sánh vợ mình với vợ người ta.
Anh nói anh bị lừa, bị gài bẫy. Dù là đúng vậy thì tôi cũng chẳng hề có ác cảm gì với cô gái kia. Là anh tự “chui đầu vào rọ”, là anh tự mua dây buộc vào cổ mình. Người ta nói “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, làm gì có bữa ngon nào là miễn phí đâu.
Người đáng buồn nhất bây giờ chính là vợ anh mới phải. Cô ấy tưởng gặp được người đàng hoàng tử tế, ai ngờ gặp phải kẻ đểu cáng, vô tâm. Tưởng có chồng rồi thì yên thân, ai ngờ phải chịu sự coi thường, khinh miệt. Làm chồng mà tính từng đồng từng hào cho buổi chợ, làm chút việc nhà giúp vợ cũng kêu là “hầu hạ vợ”, vợ anh bầu bì không được chăm sóc còn phải hầu hạ mẹ con anh, vậy mà anh còn kêu ca chê bai vợ “vô công rỗi nghề”.
Vợ anh khổ là đúng, vì cô ấy còn quá trẻ chưa biết nhìn người, hoặc là vì “tưởng bở” mà tìm cách lấy anh. Thôi thì khiến anh uất ức buồn nản coi như cũng là hình phạt cho anh vậy.
Đọc từ đầu đến cuối, tôi thực sự không nhận ra anh tốt ở điểm nào. Tôi chưa bao giờ khuyên ai đó chia tay, vì như vậy cũng là gián tiếp chia rẽ tình cảm của người khác. Nhưng với anh, tôi nghĩ rằng chia tay có lẽ là cách tối ưu để giải thoát cho cả hai người.
Tốt nhất là anh nên tử tế với vợ cho đến khi cô ấy sinh xong, con anh cứng cáp rồi hẵng hỏi ý kiến của cô ấy như thế nào. Dĩ nhiên, khả năng li hôn không phải là điều cô ấy muốn, vì phụ nữ lúc nào cũng sợ tan vỡ. Nhất là khi có con rồi, cô ấy sẽ nghĩ cho con nhiều hơn là bản thân mình. Nhưng như anh nói, anh không yêu cô ấy, không thể nói những lời êm dịu ngọt ngào, càng không thể làm cho cô ấy vui cười hạnh phúc, thì cuộc hôn nhân nếu kéo dài cũng chỉ là kéo dài thêm nỗi phiền muộn buồn chán mà thôi.
Nếu li hôn, con anh chắc chắn sẽ có nhiều thiệt thòi. Nhưng nếu nó lớn lên trong một gia đình mà bố mẹ không tôn trọng yêu thương nhau thì cũng chẳng có gì là tốt. Chỉ cần dù anh nuôi con hay vợ anh nuôi con, anh vẫn có trách nhiệm chu đáo đủ đầy với con anh là được.
Tôi tin rằng vợ anh mới hai mươi tuổi, hãy còn rất trẻ để làm lại từ đầu. Qua vấp váp sai lầm này sẽ giúp cô ấy trưởng thành hơn, biết cách nhìn người hơn và sáng suốt trong những lựa chọn. Còn anh chắc cũng đủ đau thương để nhìn lại mình, để biết rằng tình cảm không phải là một thứ trò chơi để tiêu khiển vui đùa, gieo hạt đắng thì không thể thu về quả ngọt.
Anh nói anh là kẻ bất hạnh vì anh thông minh, có học, cuối cùng chỉ vì nông nổi mà lấy phải gái quê nghèo nàn ít học. Anh khổ cũng dễ hiểu thôi, bởi anh thông minh nhưng anh không tử tế. Làm người thông minh dễ hơn làm người tử tế, vì thông minh là bẩm sinh, còn tử tế lại là sự lựa chọn. Anh lựa chọn cách sống sai thì hậu quả thế nào anh nhận, vậy thôi.
Tác giả: Minh Loan
Nguồn tin: Báo Dân trí