“Tôi muốn nói với cô một chuyện. Tôi... yêu người khác rồi, và tôi muốn ly hôn!”, Hưng trầm ngâm một lát rồi lên tiếng. Tuyết ngạc nhiên tột độ, đồng thời không tin: “Anh nói đùa gì thế? Cuối năm rồi chứ đâu phải ngày Cá tháng tư!”. Hưng cười nhạt: “Tôi không nói đùa, đó là sự thật, chẳng qua cô chưa biết mà thôi!”.
Nói rồi Hưng đưa cho Tuyết xem điện thoại của mình, trong đó có vô số những bức ảnh thân mật của anh và một người phụ nữ lạ mặt. Còn nghi ngờ gì nữa, chỉ có thể là tình nhân thì họ mới có thể chụp với nhau những bức ảnh tình cảm như thế chứ. Mắt Tuyết nhòe đi, lồng ngực cô tắc nghẹn tới khó thở.
Tuyết không thể tin nổi vào mắt mình, chuyện này đến quá đường đột. Mới hôm qua thôi, Tuyết vẫn còn nghĩ mình thật hạnh phúc khi có một gia đình yên ấm, êm đềm. Là cô quá ngây thơ, thiếu tinh ý, hay do Hưng đã che giấu mọi chuyện một cách tuyệt vời mà phải đến khi chính miệng anh nói ra cô mới biết ở bên ngoài chồng mình còn có người đàn bà khác?
Ảnh minh họa
“Tôi và cô ấy yêu nhau hơn 1 năm rồi. Ban đầu tôi thật sự cũng không nghĩ đến bỏ gia đình, nhưng càng ngày tôi càng nhận ra mình đã yêu cô ấy quá nhiều, không thể rời xa được. Nhất là bây giờ cô ấy lại đang mang trong mình giọt máu của tôi, tôi lại càng thấy thương và mong muốn được ở bên cạnh cô ấy. Tôi chọn cách nói ra tất cả, để mong chúng ta có thể thẳng thắn với nhau và chia tay trong hòa bình. Làm ầm ĩ lên chẳng ai có lợi lộc gì cả, một khi tôi đã muốn đi thì chẳng ai có thể cản nổi. Cô hiểu ý tôi nói không?”, Hưng nhìn vợ nói rành rọt.
Thấy Tuyết bần thần như người mất hồn, Hưng không kiên nhẫn nổi bèn thương lượng thêm: “Được rồi, thế này nhé, tôi sẽ ở lại nhà ăn hết cái Tết này cho trọn tình vẹn nghĩa với 2 mẹ con cô. Tôi biết thằng bé cũng rất mong chờ, trẻ con mà. Nhưng ra giêng, mồng 5 là tôi sẽ chuyển đồ đạc tới chỗ cô ấy, cô ấy bụng mang dạ chửa, tôi không thể chần chừ kéo dài thời gian ở nhà thêm, mong cô thông cảm cho. Tới lúc ấy cũng mong cô đừng gây khó dễ gì”.
Lúc này thì Tuyết đã thực sự tin rằng chuyện kinh khủng nhường ấy đang xảy đến với mình rồi. Cô cảm thấy bản thân không còn chút sức lực nào nữa. Cũng chẳng thiết tha tìm hiểu nguyên do tại sao Hưng lại phũ phàng, bạc bẽo tới vậy, hay cô nàng kia là ai, hơn cô ở điểm gì. Tất cả đâu còn nghĩa lí gì, chẳng phải anh ta giờ quyết đòi ly hôn và cô nàng ấy đã có bầu sao? Thậm chí anh ta còn lên sẵn kế hoạch đâu ra đấy, rằng chỉ sum vầy cái Tết cuối cùng này với mẹ con cô, ra giêng là phải tới chăm sóc người tình đấy ư?
Tuyết sẽ không níu kéo, như Hưng nói. Níu kéo sao nổi 1 người đàn ông đã ngoại tình và muốn ra đi? Nếu anh ta đã muốn như vậy, thì cô có thế nào cũng ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận đồng ý. Có điều, sắp Tết rồi, con trai cô đã mong chờ cái Tết này biết bao. Từ trước đó thằng bé đã háo hức lắm, còn lên bao nhiêu kế hoạch để đón Tết cùng ông bà, bố mẹ nữa. Nghĩ tới con, lòng Tuyết quặn đau từng cơn, nước mắt không tự chủ được lăn dài.
Tuyết lau nước mắt, mệt mỏi nói với chồng: “Tôi chấp nhận ly hôn, với điều kiện, anh nhường quyền nuôi con và phần nhiều tài sản cho tôi. Chúng ta sẽ yên bình chia tay, sau đó không liên quan làm phiền tới nhau. Mà quyền nuôi con thiết nghĩ anh cũng chẳng cần đâu nhỉ, tôi nói ra bằng thừa. Còn chuyện ở nhà ăn Tết mong anh sẽ thực hiện đúng lời hứa của mình, tôi không muốn năm hết Tết đến rồi mà con trai tôi lại phải ủ ê buồn bã…”.
Hưng suy nghĩ khá lâu, có lẽ là cân nhắc về vấn đề nhường cho Tuyết phần lớn tài sản. Cuối cùng anh ta cũng thở dài đáp: “Được, tôi đồng ý với cô. Nhưng tài sản chỉ có thể chia 70-30 không thể thấp hơn, đúng là tôi sai trước nhưng tôi cũng phải lo cho gia đình mới của mình, không thể ra đi tay trắng được, mong cô thông cảm. Thêm nữa, cô nói thì phải làm được, ra giêng bằng mọi giá tôi sẽ dọn đi, cô nhớ lấy!”.
Tuyết nhìn người chồng đầu gối tay ấp bao năm của mình, giờ trở nên hoàn toàn xa lạ, cô cười buồn, gật đầu thay câu trả lời. Rồi ra giêng cô phải nói sao với con trai về sự biến mất của bố nó đây? Nó còn quá bé bỏng mà…
Tác giả bài viết: Thái Nguyên
Nguồn tin: