Lấy chồng nghèo đâu phải là cái tội của tôi, nhưng không có tiền thì thành tội thật. Tội với nhà chồng, tội với người thân của chồng và có tội với bố mẹ mình. Từ ngày tôi sinh con, mẹ lên nhà chơi, trông cháu. Vì mẹ không muốn ở nên cứ đòi về, nhưng khổ, mẹ mà về thì mẹ chồng tôi lại càu nhàu này kia. Rằng là, bà ngoại mà không chăm cháu được ngày nào, mẹ mà không chăm con. Tôi cũng muốn mẹ ở lại chăm mình lắm chứ, nhưng nghĩ mẹ ở quên lên, sống cứ phải ý tứ, nhìn gia đình người ta mà sống thì tôi thật sự không chịu nổi. Khổ cho mẹ…
Mẹ vì cháu, thương con nên cũng ở lại vài ngày. Nhưng những ngày tháng ở với mẹ, tôi mới thấm cái sự, mẹ chồng, thông gia là như thế nào…
Mang tiếng nhà có khách, mẹ chồng tôi không mua nổi một món ngon để mời thông gia. Mấy ngày mẹ tôi lên chơi, có một bữa đầu là bà mua thức ăn, thịt thà. (ảnh minh họa)
Mang tiếng nhà có khách, mẹ chồng tôi không mua nổi một món ngon để mời thông gia. Mấy ngày mẹ tôi lên chơi, có một bữa đầu là bà mua thức ăn, thịt thà. Còn những bữa sau, chỉ có rau đậu, thức ăn thừa ngày này qua ngày khác thì bà cho vào chế biến lại. Thịt luộc thì cho vào rang, không rang thì cho vào sốt cà chua với đậu. Mẹ tôi không ăn được những thứ đó thì họ lại bảo khách sáo, hay chê món ăn nhà họ…
Hai mẹ con ở trên phòng, vì không có việc gì cũng chỉ trông cháu, ngồi với nhau thì mẹ chồng ở dưới nói đổng lên ‘nhà này rảnh quá, không có việc gì sao mà có người thì ngồi chơi, có người thì tất bật’. Đó là lúc nấu cơm. Thú thực, mẹ tôi lên đây trông con cháu chứ đâu phải nấu cơm. Còn mẹ chồng có mời mẹ tôi ăn thì tự nấu, với lại, bà đâu biết bếp núc gì ở đây, có quen đâu mà vào nấu nướng. Cơm nước, thiết nghĩ phải do mẹ chồng lo. Còn mẹ đẻ chỉ có thể chăm cháu, bế cháu, bà không phải bận tâm tới việc đó là được rồi. Nhưng mẹ chồng nào để mẹ tôi yên…
Sáng ra, bà cứ để cho mẹ tôi nhịn, thích thì ăn cơm nguội, bà bảo vậy. Tôi nghĩ mà tủi thân vô cùng. Giá như tôi đi lại được thì đã chuẩn bị cho mẹ đồ ăn rồi. Đằng này… Có hôm mẹ tôi khóc vì nghĩ con gái sống với người mẹ chồng như vậy quá khổ… Từ ngày con lấy chồng, mới lên chơi được 2 hôm đã khổ như vậy thì sau này, tôi đâu có cơ hội để cho mẹ lên thăm cháu thường xuyên.
Thật ra, mẹ chồng cậy gia đình có chút của cải, coi thường nhà tôi ở quê, nghèo túng. Tôi và chồng cũng chẳng có nhiều tiền để có thể mua nhà riêng. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi tắm cho con tôi, mẹ chồng cứ đứng ngoài nói với vào là ‘bà không biết tắm cho trẻ con à, bà tắm thế thì chết cháu tôi à, tắm nhanh cho tôi nhờ không cháu tôi nó lạnh’. Nhìn thái độ của mẹ chồng, tôi tức quá nhưng không dám nói gì. Với lại, mẹ tôi ở đó, tôi cũng chẳng dám nói gì để mẹ phiền lòng.
Thật ra, mẹ chồng cậy gia đình có chút của cải, coi thường nhà tôi ở quê, nghèo túng. Tôi và chồng cũng chẳng có nhiều tiền để có thể mua nhà riêng. Nhiều khi bàn với chồng ra ngoài thuê phòng trọ, nhưng chồng bảo, nhà có không ở, đi thuê phòng trọ người ta cười cho. Rồi bố mẹ lại buồn lòng. Nếu có nhà đàng hoàng thì ra ngoài không sao, đằng này…
Nghĩ mẹ nhiều đêm thở dài thương con gái, tôi lại thấy xót xa. Đời người phụ nữ, lấy được người chồng giàu có thì sung sướng, lấy phải người chồng nghèo thì cuộc đời rơi vào bế tắc, liên lụy tới bố mẹ mình. Sống trong nhà mà phải xét nét từng tí một, để ý thái độ của hết người này đến người kia, tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi! Lại thấy phận con gái bất hiếu, đến khi lấy chồng rồi vẫn để bố mẹ phải phiền lòng!
Tác giả bài viết: Trang Anh