Em lấy chồng được ba năm. Chồng em là con cả. Dưới chồng em có hai cô em gái nữa. Bố mẹ chồng em đều làm ăn buôn bán. Kinh tế gia đình dư giả nhưng ông bà tham việc và khó tính vô cùng.
Em về làm dâu gần 4 năm, vợ chồng chưa có con nhưng chưa bao giờ em được ngủ quá 4h sáng. Sáng nào cũng phải dậy sớm, dọn hàng và bán hàng cùng bố mẹ chồng. Hai cô em chồng của em, tuổi cũng ngang ngang với em nhưng các em ấy được chiều chuộng, một việc nhỏ cũng không phải động vào. Còn em, em giống như một nô tì, chỉ được làm, không được tị, không được ý kiến và không được sống theo ý mình.
Nhà mẹ đẻ của em ở Hải Dương, cách Hà Nội không xa nhưng mỗi năm em chỉ được về thăm mẹ 2 lần. Lần nào em xin về, mẹ chồng em cũng đay nghiến, chì chiết vì không có ai bán hàng, cơm nước, giặt giũ, lau dọn nhà cửa…
Em buồn lắm. Nhưng buồn nhất ấy là việc em không có con. Không hiểu kiếp trước em ăn ở thế nào mà lấy chồng 3 năm em vẫn không thể sinh con. Mẹ chồng em bảo, bố mẹ đẻ của em ăn ở thất đức nên trời phạt em. Còn hai cô em gái chồng thì ra sức mỉa mai, chỉ có mỗi việc chửa đẻ cũng không làm được (hai cô ấy chưa lấy chồng nhưng rất tự tin và coi thường em). Mỗi lần như thế, em lại vào phòng và ôm mặt khóc nức nở.
Ảnh minh họa
Chúng em đi khám, bác sĩ bảo cả hai đều bình thường, em cũng đã lén đi kiểm tra khắp nơi, nhưng ở đâu cũng kết luận vậy.
Đến năm thứ 4 của cuộc hôn nhân, em bất ngờ mang thai. Các chị không biết, em đã hạnh phúc đến mức nào đâu. Em khóc cười như một đứa trẻ vì không kìm hãm được sự sung sướng. Thế nhưng, cuộc đời làm dâu của em chỉ có khoảng 2 tháng là được cười vui như vậy.
Đến tháng thứ 3, đi đo độ mờ da gáy, chỉ số của em bé cao trên mức an toàn, bác sĩ đã khuyên em nên làm các xét nghiệm và theo dõi chặt chẽ. Chồng em nghe tin, đứa trẻ có khả năng cao bị dị tật thì bật khóc. Còn em, em đứng như trời trồng rồi ngất đi vì quá sốc.
Gia đình chồng em biết chuyện, thay vì an ủi, động viên em. Họ ra sức đay nghiến em và nói những lời khiến em vô cùng đau đớn. Một mình em phải tự động viên mình, chờ đến tuần thai cao hơn để làm các xét nghiệm khác hoặc chọc ối kiểm tra. Tuy nhiên, số phận quá nghiệt ngã với em các chị ạ, cả xét nghiệm Double test, Triple test và chọc ối đều kết luận đứa trẻ có khả năng rất cao bị dị tật.
Ảnh minh họa
Nhiều người khuyên em nên bỏ cái thai để sau này đỡ khổ. Tuy nhiên, em không nỡ. Em muốn giữ lại con, sinh nó ra và nuôi đến khi nào con tự rời bỏ em thì thôi. Hơn nữa, em vẫn hy vọng, dù hy vọng đó là mong manh. Ấy là cuộc đời của con em xuất hiện phép màu. Cháu sinh ra sẽ lành lặn, khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác.
Thế nhưng, đó là mong muốn của em. Còn bố mẹ chồng em thì khác. Ông bà không chấp nhận việc em sinh ra một đứa trẻ dị tật. Ông bà bắt em bỏ cái thai đó và sinh một đứa con khác. Ông bà còn tuyên bố, nếu em quyết giữ cái thai thì em phải bước ra khỏi nhà.
Em đau đớn đến chết đi sống lại nhưng em vẫn lạy van chồng, lạy van bố mẹ chồng cho em được toại nguyện, được mang thai và sinh ra đứa con của mình.
Bố mẹ em vẫn nhất quyết giữ quan điểm nên ngày hôm qua, mẹ chồng đã cầm tay em và dắt ra khỏi cửa, không cho em vào nhà nữa. Bà cũng tuyên bố sẽ lấy vợ mới cho chồng của em. Còn đối với loại “gái độc” không thể sinh con lành lặn cho chồng như em thì gia đình bà không chứa.
Bây giờ, em đã về nhà mẹ đẻ. Mẹ em cũng chỉ có một mình vì bố em mất sớm. Mẹ chỉ sinh được mình em. Em muốn ôm lấy mẹ rồi òa lên mà khóc, nhưng em không thể. Nước mắt em đã cạn hay sự đau đớn quá mức đã khiến em không thể khóc được hả các chị?