Cuộc sống

Bí mật tày đình của cô vợ hiền trong chuyến công tác đầu tiên

Vợ tôi không cần nhiều tiền thật, lúc nào vợ cũng cứ giản dị, không ăn diện, không sành điệu và chẳng cần quan trọng những người khác nói gì.

Tôi và vợ lấy nhau 2 năm, chưa từng thấy vợ nói chuyện đi công tác, cũng chưa từng có chuyến công tác nào trước đó. Công việc của vợ cứ nhàng nhàng, lương cũng không cao nhưng được cái ổn định, không có xáo trộn khiến tôi cảm thấy yên tâm rất nhiều. Có nhiều lúc tôi luôn có cảm giác vợ tự ti vì công việc của mình nên lúc nào tôi cũng cố gắng tỏ ra là mình hiểu và vô cùng thông cảm, quan tâm vợ.

Tôi kiếm được nhiều tiền hơn nên mọi việc trong nhà đều tự trang trải. Hàng tháng, đưa cho vợ một khoản để vợ chủ động chi tiêu. Có lần tôi hỏi vợ, sao em không xin một công việc khác làm để thu nhập cao hơn thì vợ cười ‘em chỉ thích ổn định, không thích ồn ào và cũng chẳng cần nhiều tiền cho mệt mỏi’.

Vợ tôi không cần nhiều tiền thật, lúc nào vợ cũng cứ giản dị, không ăn diện, không sành điệu và chẳng cần quan trọng những người khác nói gì. Hơn 2 năm lấy nhau, chúng tôi chưa có con. Tôi thì sốt sắng mà vợ thì cứ bình thản như không. Bố mẹ chồng giục, người ta hỏi ra hỏi vào vợ cũng cứ bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Nếu là người khác thì sẽ vô cùng áp lực, mệt mỏi. Nhưng là vợ tôi nên mọi chuyện từ lớn thành nhỏ hết.

Lần này, vợ bảo đi 1 tuần, nhưng mãi hai tuần không về. Tôi gọi thì vợ cứ nói bận liên tục và bảo công việc còn chưa giải quyết xong. (ảnh minh họa)


Chuyến ấy, vợ nói phải đi công tác, tôi hơi ngạc nhiên. Vì trước giờ công việc của vợ chưa từng có từ công tác. Vợ bảo, vì muốn phấn đấu cho công việc nên muốn được đi đây đi đó cho mở mang con người. Điều đó khiến tôi cảm thấy hài lòng lắm, vì tôi luôn muốn vợ chủ động hơn trong công việc, nhanh nhẹn hoạt bát hơn. Trước giờ, vợ luôn bị nói là chậm mồm chậm miệng, không nhanh nhẹn, cù lần, ít giao tiếp. Có lúc muốn bênh vực vợ mà cũng khó.

Nhưng tôi đâu hay, chuyến công tác ấy là chuyến công tác định mệnh khiến tôi và vợ mãi mãi chia xa nhau.

Tôi nghĩ đến quá khứ của vợ, vì sao mà tôi chưa từng tìm hiểu qua. Một người con ở tận miền trong, ra thành phố này làm ăn và tôi gặp, tôi yêu, tôi cưới. Tôi chưa từng quan tâm mọi chuyện. Vợ hiền lành, nhu mì nhưng vẻ nhu mì ấy cứ bám lấy vợ suốt những năm tháng quá khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Không còn tình yêu như ngày trước nữa, tôi muốn vợ của mình phải cố gắng năng động hơn nhưng cứ ừ trệ mãi khiến người làm chồng như tôi mệt mỏi.

Lần này, vợ bảo đi 1 tuần, nhưng mãi hai tuần không về. Tôi gọi thì vợ cứ nói bận liên tục và bảo công việc còn chưa giải quyết xong. Tôi hỏi vợ ở đâu, chỗ cụ thể như thế nào để tôi muốn bay vào nhưng vợ nhất định không nói.

Hơn 3 tuần, tôi sốt ruột quá, cứ giục vợ về, bảo không về thì ly hôn, vợ nói một câu làm tôi điếng người ‘vậy thì ly hôn đi anh, em chờ câu nói này lâu rồi’. Có lẽ, vợ biết, có lúc tôi cảm thấy chán nản và mệt mỏi với người vợ hiền lành như thế nào biết bao nhiêu. Tôi sốc nặng vì không ngờ, câu nói ly hôn lại dễ dàng được vợ chấp nhận như vậy.

Người con gái tôi từng yêu đã giấu tôi một bí mật, quá khứ kinh hoàng, có chồng, có con. Vậy tôi là gì trong mắt em, sao em lại lấy tôi? (Ảnh minh họa)

Cô ấy bảo ‘em chưa bao giờ nói với anh về quá khứ của mình, nhưng hôm nay, em sẽ thú nhận tất cả. Em đang ở nhà của bố mẹ em, nhà của con em và chồng cũ của em. Em đã có chồng, đã có con, có lẽ, anh chưa từng biết điều đó. Nói đúng hơn là, em đã từng lấy chồng, chỉ là chúng em không đăng kí kết hôn nên anh không thể phát hiện ra chuyện này. Bởi anh chưa bao giờ hỏi quá khứ của em, nên em cũng không có động lực để thú nhận. Con em đã lớn rồi, đã được 8 tuổi, bây giờ, em muốn làm mẹ của con, muốn có trách nhiệm với con chứ không phải trốn tránh con nữa.

Em hiểu, anh cũng chán em, và chúng ta khó lòng tiếp tục sống với nhau. Trước khi chưa có sự ràng buộc nào về con cái, em muốn trả tự do cho anh, để anh được sống với gia đình, người thân, bạn bè, có được cơ hội mới. Chúc anh mạnh khỏe, em đi. Chờ ngày anh gọi em về làm thủ tục ly hôn. Em quyết rồi, đừng níu kéo cũng đừng tìm em nữa. Em sẽ đơi điện thoại của anh ngày ra tòa’.

Câu nói của em khiến tôi chết lặng. Tại sao em lại từ bỏ tôi một cách dễ dàng như vậy. Không lẽ, cuộc sống vợ chồng của chúng tôi lại có thể tan tành trong phút chốc?

Người con gái tôi từng yêu đã giấu tôi một bí mật, quá khứ kinh hoàng, có chồng, có con. Vậy tôi là gì trong mắt em, sao em lại lấy tôi? Em định che đậy điều này cả đời hay sao? Em không về, đi biệt tích luôn và định không nói lời từ biệt. Em có hiểu, dù thế nào thì chúng tôi cũng là vợ chồng, và tôi vẫn luôn yêu thương em, đúng không?

Nói bỏ là bỏ và không cần rõ ràng, không lẽ, với em, tình nghĩa vợ chồng chỉ đơn giản vậy sao?

Sao em không nghĩ, vì yêu em, tôi có thể chấp nhận tình cảnh này, chấp nhận em và ngay cả quá khứ và cô con gái đã 8 tuổi ấy của em, coi đó là con của mình?

Tác giả bài viết: Thanh Thanh

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP