Cuộc sống

Bí mật cay đắng đằng sau việc cô vợ xinh đẹp chưa muốn sinh con

Kỉ niệm một năm ngày cưới, bố mẹ anh ở quê có vào chơi, nhân tiện thúc giục anh chị sớm sinh con cho ông bà bồng bế, anh ngớ người nhìn chị, chị vờ đánh trống lảng, ánh mắt chị có sự bối rối, hoang mang.

Xa quê lập nghiệp anh yêu rồi cưới chị, một người con gái xinh đẹp dịu dàng. Anh có tiền, chị có nhan sắc, họ quả là một cặp “xứng đôi vừa lứa”, nhìn vào lắm kẻ phải hờn ghen. Anh hơn chị đến gần một giáp, anh chững chạc điềm tĩnh, chị lại trẻ trung ngây thơ.

So với anh em trong nhà, so với bạn bè đồng trang lứa anh tự hào vì mình lấy được vợ đẹp hơn hẳn. Anh hãnh diện vì mỗi khi xuất hiện cùng chị bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ ngước nhìn. Anh hạnh phúc bởi sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi về nhà đã có người đẹp đợi sẵn bên mâm cơm với toàn những món anh thích. Chị không những xinh đẹp mà còn giỏi nữ công gia chánh, bởi thế anh yêu và chiều chuộng chị rất mực, chị muốn gì trong khả năng anh đều cố gắng đáp ứng để chị không phải phiền lòng.

Ngoài 30, anh muốn lắm một đứa con cho vui cửa vui nhà, để yêu thương đong đầy trọn vẹn, để tổ ấm rộn rã tiếng cười. Anh bàn với chị cưới xong sinh con luôn, nhưng chị chưa muốn. Chị bảo mình còn trẻ, muốn cần có thời gian để tìm hiểu việc mang thai nuôi con cho kĩ lưỡng trước đã. Với lại, vợ chồng mới cưới chị muốn có khoảng thời gian son rỗi tận hưởng hạnh phúc cho thỏa thích vì nghe nói có con rồi sẽ rất bận bịu. Thấy chị nói cũng có lí, dù muốn nhưng anh không dám tạo áp lực cho chị vì sợ chị buồn.

Thoáng cái nửa năm đã trôi đi, chị bắt đầu chán ngán với việc ăn rồi chỉ biết đợi chồng đi làm về, chị quyết định xin việc đi làm, chị xin vào làm nhân viên cho một cửa hàng. Công việc của chị càng đẹp càng hút khách, càng bán được nhiều hàng. Mặc dù anh không muốn chị phải ra ngoài bươn chải, bởi một phần số tiền anh mang về dư dả cho chị tiêu pha, bởi một phần anh sợ mất chị. Nhưng anh yêu chị, anh tôn trọng quyết định của chị. Kể từ ngày đi làm, chị sửa soạn cho mình nổi bật hơn hẳn. Rồi chị ra ngoài nhiều hơn với lí do gặp gỡ khách hàng, đồng nghiệp tụ tập, sinh nhật bạn bè…Nhiều hôm thấy chị về muộn lòng anh nóng như lửa đốt nhưng anh tự an ủi mình rằng vợ anh đẹp nhưng không phải hạng lăng nhăng.

Kỉ niệm một năm ngày cưới, bố mẹ anh ở quê có vào chơi, nhân tiện thúc giục anh chị sớm sinh con cho ông bà bồng bế, anh ngớ người nhìn chị, chị vờ đánh trống lảng, ánh mắt chị có sự bối rối, hoang mang. Từ đó linh cảm chẳng lành thường trực xuất hiện trong anh. Cộng với độ này anh thấy vợ ăn diện và thường xuyên ra ngoài thậm chí có khi còn lén la len lút nghe điện thoại, chuyện chăn gối thì nhạt nhẽo mà thường xuyên lấy lí do mệt để chối từ anh khiến anh sinh nghi. Ngọn lửa ghen tuông trong anh bốc cháy dữ dội, nhưng anh không thích làm ầm ĩ khi mọi thứ chưa rõ ràng, anh lớn rồi anh sẽ làm rõ trắng đen trước khi đưa ra kết luận.

Hôm đó, anh báo với chị phải đi công tác ở Vũng Tàu một tuần mới về. Nghe chồng bảo đi công tác chị cũng tỏ ra quyến luyến nhớ nhung rồi gấp quần áo, chuẩn bị đầy đủ tư trang cần thiết để chồng lên đường. Anh đoán chị ngoài mặt thì giả vờ buồn nhưng trong lòng thì vui khấp khởi, bởi chắc chắn nếu chị có bồ thì kiểu gì đây cũng là cơ hội để họ hú hí thỏa thích.

Ảnh minh họa


Ngồi nhâm nhi xong một cốc đen đá anh quyết định trở về nhà bất chợt. Đúng như anh dự đoán, bên trong cánh cửa phòng ngủ khép hờ, vợ anh và người đàn ông lạ mặt đang ôm ấp nhau, hình như họ vừa trải qua một cuộc giao hoan đầy mãn nguyện. Định đạp cửa bước vào bỗng bước chân anh khựng lại khi nghe giọng dịu dàng của vợ dành cho nhân tình: “Cục cưng có biết không, chồng em cứ bắt em phải sinh con cho lão nhưng em không chịu. Có con thì phải mang bầu, sao có được những giây phút tuyệt vời như thế này bên cục cưng. Với lại em đợi cục cưng bỏ vợ xong xuôi rồi cưới em, em sẽ sinh con cho cục cưng. Gặp cục cưng em mới biết em lấy chồng em là một sai lầm, anh ấy làm tình dở tệ hơn cục cưng rất nhiều!”. “Em tuyệt lắm! Anh rất yêu em!”, giọng người đàn ông kia ngọt lịm. Đến lúc này trắng đen đã rõ, anh đạp cửa xông vào, nhìn cặp nhân tình bằng ánh mắt hình viên đạn: “Cô được lắm! Thứ đàn bà lăng loàn như cô tôi không cần nữa! Cút! Cút ngay!”.

Hai kẻ phản bội mặt cắt không ra máu vội vội vàng vàng kiếm đường chuồn, còn lại mình anh với nỗi nhục nhã ê chề vị bị vợ cắm sừng một cách không thương tiếc. Nếu như trước đây anh ao ước thèm thuồng có được đứa con với chị thì giờ anh thấy căm hận kẻ phản bội ấy, thấy việc chưa có con lại là một điều may mắn nếu không con anh sẽ không có một tổ ấm gia đình trọn vẹn.

Giọt nước mắt cay đắng lần đầu tiên lăn dài trên gò má của người đàn ông mạnh mẽ thành đạt như anh. Bởi có lẽ vĩnh viễn nỗ đau bị vợ đẹp, ngoan hiền cắm sừng sẽ chẳng thể nguôi ngoai trong lòng anh…

Tác giả bài viết: Trần Thị Hoài/theo Nguyễn Lam

BÀI MỚI ĐĂNG


TOP